“Mẹ không tức giận.”Kiều Tâm Uyển ngồi xổm xuống nhìn con gái, ánh mắt âm thầm nhìn trừngtrừng Cố Học Võ, rồi lại dịu dàng nhìn về phía Bối Nhi: “Bối Nhi đi chơi đi. Lát nữa mẹ sẽ chơi với con.”
Bối Nhi liếc nhìn Cố Học Võ,mấy tháng không gặp, Bối Nhi đã không còn chút ấn tượng nào về anh. Đôimắt to liếc nhìn Cố Học Võ một cái rồi sau đó lại đi chơi búp bê.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển không biết phải làm thế nào mới có thể bình tĩnh lại: “Tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh. Anh ra ngoài cho tôi.”
Cố Học Võ vẫn đứng im, Kiều Tâm Uyển vươn tay muốn đẩy anh thì di động lại vào lúc này vang lên. Kiều Tâm Uyển đành phải nhận điện thoại trước. Cô liếc nhìn Cố Học Võ, tin chắc anh không hiểu tiếng Đan Mạch nên cô nói khẽ với người bên kia đầu dây. Nhưng rất nhanh, lông mày cô liền nhướng lên. Cô không giỏi nấu cơm, mà chính xác là không biết nấu. Trước khiđến Đan Mạch, cô đã chọn lựa rất lâu trên mạng mới liên hệ thuê được một bảo mẫu biết làm cơm kiểu Trung Quốc, cũng biết làm cơm Tây. Nhưng hômnay bảo mẫu lại nói là có việc, tạm thời không tới được, phải ngày mốtmới có thể tới. Như vậy tính ra thì cô và Bối Nhi lo giải quyết ba bữacơm ở bên ngoài một ngày. Việc này không quan trọng, quan trọng nhất làBối Nhi không thích ra ngoài ăn lắm.
Tắt điện thoại, Kiều TâmUyển còn đang suy nghĩ buổi tối nên ăn cái gì thì lại thấy Cố Học Võ đã cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259265/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.