Cố Học Võ hàng ngàyrảnh rỗi là chạy vào bệnh viện cùng Cố Học Mai làm phục hồi chức năng.Ngoài thời gian đi làm, lúc nào anh cũng có mặt ở bệnh viện. Tâm trạngcủa Cố Học Mai cũng đã tốt hơn rất nhiều, bây giờ cô đã có thể thả nạngđi được một đoạn, nhưng vẫn còn mệt.
Sau ngày hôm đó, cô không có làm mặt lạnh với Đỗ Lợi Tân, cũng không lờ anh ta đi nữa. Thỉnh thoảng, Trần Tĩnh Như sẽ cố ý tránh đi, lúc cô cần người giúp cũng không cựtuyệt Đỗ Lợi Tân.
Đỗ Lợi Tân vẫn rất cẩn thận, sau khi trải qua chuyện này, anh ta lúc nào cũng nhìn sắc mặt Cố Học Mai, sợ cô lại không vui.
Nhoáng cái mà đã hơn hai tháng, thời tiết ở Bắc Đô cũng bắt đầu ấm lại. Màchân của Cố Học Mai cũng đã có thể bước đi bình thường. Vì vậy nên xuấtviện, về nhà tĩnh dưỡng và phục hồi sức khỏe. Có điều bác sĩ Locker đãdặn là không được vận động quá mạnh, quá trình này còn cần một khoảngthời gian hồi phục tương đối dài. Nhưng đối với người nhà họ Cố mà nói,Cố Học Mai có thể đi lại, chạy nhảy giống như trước là họ đã rất mừngrồi.
Đỗ Lợi Tân còn đặc biệt tìm một y tá có kinh nghiệm chăm sóc cho Cố Học Mai, rảnh rỗi là ngày nào cũng chạy về Cố gia. Cố Học Maikhông từ chối mà lại rất phối hợp. Sau bốn năm năm bị liệt, bây giờ haichân lại có thể đi lại bình thường nên thực ra Cố Học Mai cũng rất vui.
Sau khi chân Cố Học Mai lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259264/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.