“Nhớ em.” Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, không hề cho rằng anh gian ác: “Mà em đã lâu không để ý tới anh.”
Từ trên đảo trở về đến giờ, cô nhìn thấy anh là lại tỏ vẻ kháng cự. Nên biết anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
“Cố Học Võ.” Khuôn mặt Kiều Tâm Uyển, lại đỏ bừng, đưa mắt nhìn hai bên,may mà bây giờ là ban đêm, trong phòng bệnh không có những người khác,bằng không cô thật đúng là…
“Anh đã như vậy rồi mà còn muốn chuyện đó, anh rõ là…”
Câu sau cô không biết phải nói như thế nào, chỉ cảm thấy xấu hổ kinh khủng. Ngoài xấu hổ, lại có vài phần ngượng ngùng. Bộ dạng của cô khiến khóemôi Cố Học Võ hơi hơi cong lên, nắm chặt tay cô. Ánh mắt vô cùng dịudàng.
“Sau này em sẽ không cự tuyệt anh nữa chứ?”
Động một tí là đá anh, đạp anh, còn suýt chút đả thương “người anh em” của anh.Nhân cơ hội mình bị thương, anh phải tranh thủ một ít phúc lợi cho mìnhtrước đã.
“Cố Học Võ, anh…” Kiều Tâm Uyển cắn môi, ánh mắt lạimất tự nhiên, da mặt cô không dày như Cố Học Võ, có điều: “Em cự tuyệt,anh sẽ không muốn sao? Vậy khi ở trên đảo, sao không thấy anh ngoanngoãn như vậy.”
“Ha ha.” Cố Học Võ cười khẽ nhưng vẫn hơi độngđến miệng vết thương, sắc mặt anh liền trở nên hơi kỳ quặc. Kiều TâmUyển lại tức giận liếc mắt nhìn trừng trừng anh.
“Được rồi, anhvừa mới tỉnh, nghỉ ngơi nhiều đi. Anh có biết lúc bác sĩ nói viên đạnbắn xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259240/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.