“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển thật đúng là không biết Cố Học Võ cũng có một mặt vô lại như vậy:“Tôi đâu phải muốn tới đây, là anh mang tôi đến mà.” 
“Đúng vậy.”Cố Học Võ gật đầu, cuối cùng chuyển ánh mắt hướng về phía mặt cô: “Nếuem mang Bối Nhi sang Đan Mạch, em cũng tính không ăn cơm, không rửa chén sao?” 
“Tôi, tôi sẽ mời dì Chu sang.” 
“Dì Chu dù sao cũng có lúc bị bệnh, xin phép nghỉ. Đến lúc đó, em làm gì cho Bối Nhi ăn?” 
“Tôi, tôi sẽ dẫn con bé ra ngoài ăn.” 
“Bốp bốp bốp.” Cố Học Võ vỗ vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng: “Ý kiến hay. Đúng là ý kiến hay. Song bây giờ không có dì Chu, cũng không thể ra ngoài ăn, cho nên đi rửa chén đi.” 
“Anh…” Kiều Tâm Uyển oán hận dậm chân, xoay người vào phòng bếp thu dọn. 
Cố Học Võ tao nhã vắt chân xem TV, khóe môi cong lên một độ cong thật đẹp. 
“Keng.” 
“Choang.” 
“Bụp.” 
Rất nhanh, trong phòng bếp không ngừng vang lên những âm thanh khác nhau.Cố Học Võ vẫn ngồi bất động, mãi đến khi nghe thấy tiếng “xoảng”, anhmới nhìn vào bếp, đặt điều khiển từ xa xuống, đứng dậy đi vào trong. 
Trong phòng bếp, Kiều Tâm Uyển chưa từng rửa chén nhìn cái chén bể nát dướichân mà đứng như trời trồng. Cố Học Võ đứng ở cửa, nhìn hai tay cô toànlà xà bông, cả người thì đơ cả ra. 
“Anh nhớ anh bảo em rửa chén chứ có bảo em đập chén đâu.” 
Kiều Tâm Uyển thề là cô thật sự nghe thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259219/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.