Ngày mai là thứ bảy,anh vừa vặn có thể đi tóm Thang Á Nam về. Trong lòng đã quyết định, CốHọc Võ thôi không nghĩ nữa, cầm tài liệu trên bàn lên đọc.Vào lúc này,di động lại vang lên. Là Uông Tú Nga.
“Mẹ?” Bà rất ít khi gọi điện cho anh nên Cố Học Võ có vài phần lo lắng: “Có việc gì không ạ?”
“Học Võ.” Uông Tú Nga không biết nên nói như thế nào: “Con có biết chuyện Tâm Uyển muốn di dân không?”
“Gì ạ?” Cố Học Võ hơi ngạc nhiên: “Sao mẹ biết?”
“Con còn nhớ chú Vương chứ? Ông ấy phụ trách mảng này. Chiều nay mẹ ra ngoài có chút việc, đúng lúc gặp ông ấy. Ông ấy nói Tâm Uyển làm thủ tục xindi dân, chuẩn bị sang Đan Mạch.”
“…” Cố Học Võ im lặng, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt vui vẻ của Kiều Tâm Uyển khi cầm váy cưới hômđó. Di dân? Trầm Thành cũng đi sao?
“Cô ấy di dân vậy có lẽ Trầm Thành cũng di dân?”
“Mẹ có hỏi, ông Vương nói chỉ nhận được đơn của Kiều Tâm Uyển, hiện tại vẫn chưa nhận được của Trầm Thành.” Uông Tú Nga không rõ Kiều Tâm Uyển đang định làm gì. Nếu cô sắp kết hôn với Trầm Thành vậy thì còn một mìnhchạy sang nước ngoài làm gì?
“Con biết rồi.” Cố Học Võ trả lời: “Còn việc gì khác không ạ?”
“Học Võ.” Thật sự Uông Tú Nga không thể tin được con trai mình lại bình tĩnh như vậy: “Nếu con bé di dân thì nhất định sẽ mang con đi cùng. Đó cũnglà con của con, là cháu của nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/3259166/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.