“Em gạt anh, anh thấy không phục hả?” Tả Phán Tình trừng mắt, nhíu mày, lửa giận bừng bừng.
“Phục, phục.” Cố Học Văn gật đầu, anh có thể không phục sao?
Có được đáp án mình muốn, Tả Phán Tình cũng không giận dỗi nữa, đứng dậymặc quần áo: “Đáng ghét, tại anh mà lỡ mất giờ ăn sáng rồi.”
“Vậy thì ra ngoài ăn.” Cố Học Văn cũng bắt đầu mặc quần áo: “Dù sao hôm nay cũng là thứ bảy, em không phải đi làm mà.”
“Đáng ghét.” Không phải đi làm thì lại dậy trễ như thế, anh không biết xấu hổ, bản thân cô cũng không thể không biết xấu hổ.
Dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh tranh lại bản thân, bước vào phòng ăn, quảnhiên đã trễ mất giờ ăn sáng, các trưởng bối cũng đã dùng bữa xong. Chỉcó Cố Học Mai là vừa thức dậy, đang tiến về phía trước, nhìn thấy bọn họ tới, cô nhoẻn miệng cười.
“Học Văn, Phán Tình, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Cười có chút xấu hổ, Cố Học Mai gần đây hình như có rấtnhiều thời gian, khi mới chuyển về đây một tháng cũng khó gặp cô hai lần vậy mà bây giờ chủ nhật nào cũng thấy cô về.
“Dạo này chị có vẻnhư nhàn rỗi quá nhỉ.” Cố Học Văn ngồi xuống bàn ăn, nhìn thím Trươngdọn thức ăn đã được hâm nóng lên. Tất nhiên không thể thiếu bát canh hầm đặc biệt dành riêng cho Tả Phán Tình.
“Cũng tàm tạm. Viện nghiên cứu vừa tuyển thêm hai trợ lý, giảm bớt không ít gánh nặng cho chị.” Cố Học Mai cúi đầu, bưng bát cháo ở trước mặt mình lên húp một ngụm.
Giọng điệu lạnh nhạt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/143335/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.