Buổi sáng, Tả PhánTình thức dậy cầm quần áo mặc vào. Cô đứng trước gương ngắm mình bêntrong, chỉnh trang lại quần áo, lại xoay một vòng. Vòng eo giờ đã trònvo mất đi vẻ duyên dáng, bắp chân thì sưng phù phân nửa. Khuôn mặt côcũng đầy đặn thêm không ít, thậm chí ngay cả cánh tay mảnh khảnh cũngnhiều thêm mấy lạng thịt.
Cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng méo xẹo, nhìn chăm chú mình trong gương mà cô có cảm giác vô cùng bất mãn. Mớicó mấy ngày thôi sao đã béo thành như vậy rồi chứ?
Hừ.
Muốn trách thì phải trách Cố Học Văn. Từ lúc cô mang thai đến giờ, ngày nào ở nhà cũng đều bắt cô ăn cái này ăn cái kia. Tới nhà hàng cũng phải ăn có phương pháp, ăn cái gì bổ, ăn cái gì thì có dinh dưỡng.
Côthường xuyên phàn nàn là Cố Học Văn đang nuôi cô như nuôi heo, nhưng rồi dưới sự nửa ra lệnh, nửa uy hiếp của anh mà thành ra ăn càng lúc càngnhiều.
Kết quả là khiến cho cô rõ ràng chỉ vừa mới mang thai sáu tháng mà trông cứ như là đã tám tháng.
Lần trước đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ còn nói cô bụng quá lớn, đề nghị cô khống chế khẩu phần dinh dưỡng một chút.
Cô cũng đã nói như vậy với Cố Học Văn. Vì cô muốn sinh con được thuận lợi, nếu đến lúc đó đứa bé quá lớn thì cô sẽ rất vất vả.
Cố Học Văn lúc này mới ngừng, không ép cô uống canh này nước kia nữa.
Có điều Cố Học Văn ngừng, không có nghĩa là người khác cũng ngừng theo.
Trần Tĩnh Như từ sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-bat-dac-di-phan-2/143334/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.