Sau khi lao ra khỏi phòng nghỉ dành cho khách của trường, Minh Ngọc cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy xuống cầu thang.
Đến ngã rẽ, cô đâm sầm vào một người. Vì va chạm mạnh nên cô cảm thấychoáng váng hết cả đầu óc. Còn bên kia thì nghe có tiếng ngã “uỵch”,chắc là người cô đâm phải đã tiếp xúc với đất rồi.
Cô vội vàng nói lời xin lỗi mà quên khuấy mất cổ họng mình không thể phát ra âm thanh.
Người kia đứng dậy lại gần Minh Ngọc hỏi:
“Không biết chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa cô bé?”- Một giọng nói có âm hơi thấp cất lên từ người đứng trước mặt cô.
Giọng nói ấy khiến cô ngây người, sao mà cô thấy quen quá đỗi. Ngẩng đầu lên, khuôn mặt đứng trước cô thật chẳng xa lạ chút nào. Người phụ nữnày cho dù bà ta có biến thành tro thì cô cũng nhận ra.
“Cô bé trông có nét rất giống với người quen của bác”
Cô không phản ứng gì chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dối trá ấy. Làmsao có thể không quen cơ chứ? Người phụ nữ đã đánh cắp và phá hủy mọithứ thuộc về cô sao lại có thể nỡ nói rằng không quen cô được chăng?
“Cô bé không bị sao chứ?”
Người phụ nữ tiến lại gần định chạm vào người cô thì theo phản xạ, côlập tức lùi lại. Người Minh Ngọc run bần bật vì tức giận, căm phẫn.
Cô hận bà ta. Một suy nghĩ đã đánh bay tất cả những suy nghĩ khác. Cô vô cùng hận bà ta. Lòng hận thù qua bao năm đã tích tụ thành một khối u ác tính đè nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ay-khong-phai-em/34819/chuong-2-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.