Tống Dĩ Hinh cực kỳđau lòng, lại khẽ cắn răng nhịn xuống bi thương, vọt tới cửa phòng bệnh, đem toàn bộ đám người xem náo nhiệt đẩy ra ngoài cửa, sau đó cườngthế dùng sức đóng cửa lại: "Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra hết cho tôi!Nhìn người khác náo nhiệt vui vẻ lắm sao?".
Nói xong cũng mời cảbác sĩ và y tá ra ngoài, rồi cáu kỉnh la ầm lên: "Cậu cầm dao là muốnlàm gì? Muốn giết mình hay là giết chết bản thân cậu? Hay là muốn cùngvới Tiểu cùng nhau tự vận?". Nếu như hốc mắt của cô không đỏ lên thì lời nói này vô cùng có khí thế dọa người.
"Chỉ có mấy tấm hình thôimà, lại không chỉ tên nói họ của cậu ra, coi như là cậu thì có thế nào,còn có thể làm cho cậu nổi tiếng một cách miễn phí đấy. Những minh tinhbên ngoài còn chụp lộ liễu cỡ nào, còn cậu chỉ lộ một chút mà thôi, cậucòn để ý đến ánh mắt của người ta nhìn thế nào làm gì!". Tống Dĩ Hinhnắm chặt quả đấm, gào ầm lên.
"Dĩ Hinh. . .", giọng nói mềm nhũncủa Tô Lưu Cảnh vang lên, tay cầm chặt cán dao cũng dần dần run rẩy,chẳng khác nào chiếc là vàng trơ trụi phiêu linh trong gió. Khi cô nhìnthấy những bức hình trên tạp chí kia, quả thật liền cảm giác cả trời đều sập xuống. Tin tức lần này không thể so với lần trước, chỉ nói suông,nói xong liền trôi qua, những hình này quả thực đã lột trần toàn bộ conngười cô từ trong ra ngoài, phơi bày trước mắt mọi người, ngay cả mộtchút đường sống cũng không lưu lại cho cô.
"Khóc cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-24h-chong-a-em-khong-muon-lam-the-than/549424/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.