Bàn Phi Phượng cũng không thực sự đưa công chúa về Thiên Sơn, mà nàng đưa đến đại doanh của Hoa Anh. Hoa Anh thấy họ cuối cùng cũng bình an quay về, hắn mới yên lòng.
- Sao không thấy Thanh Nhi?
Công chúa không thấy Tiểu Thanh mới hỏi Hoa Anh.
- Tiểu Thanh cổ...
- Công chúa --
Không chờ Hoa Anh nói hết câu, ngoài trướng có tiếng gọi to, tiếp đó Tiểu Thanh liền chạy vào, cô nhào vào lòng công chúa, bật khóc nức nở.
Công chúa cũng hai mắt đẫm lệ, thấy hai mắt Tiểu Thanh sưng đỏ, biết nhất định là bởi vì mình, nàng bèn chải vuốt mái tóc rối của Tiểu Thanh, hỏi:
- Thanh Nhi, ở đây ngươi sống tốt chứ?
Tiểu Thanh gật đầu:
- Vẫn tốt, chỉ là Tiểu Anh Tử cả ngày không phải là luyện binh thì bài trận, buồn muốn chết.
- Tiểu Anh Tử? - Công chúa ngạc nhiên.
Tiểu Thanh đỏ mặt, Hoa Anh cũng rất xấu hổ.
- Tiểu Anh Tử?
Sở Phong nhìn Hoa Anh, nhịn không được cười ha ha.
Bàn Phi Phượng trừng mắt:
- Ngươi không nhìn thấy người ta đang xấu hổ hả, còn cười lớn tiếng như vậy!
Nói xong nàng cũng nhịn không được mà bật cười.
Bên ngoài chợt có gây rối, vài binh sĩ đi vào, người dính đầy máu, họ khiêng một tướng lĩnh, trên người trúng một tên, xuyên từ ngực ra tận sau lưng. Truyện Tiên Hiệp - truyentop.net
- Vương hiệu quân!
Sở Phong giật mình, tướng lĩnh đó chính là Vương Càn trước đó đã tiếp ứng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2862366/chuong-617.html