Ô Thứ nghe nói sứ thần Đông Thổ đi mà quay lại, ả bèn chạy đến đại trướng, có một người đang chờ ở đấy. Nghiêm thái tuế được dẫn vào, phía sau theo hai tùy tùng, đầu cúi rất thấp.
Ô Thứ hỏi:
- Vì sao đại nhân đi rồi còn quay lại? Chẳng lẽ hiện tại đã muốn thu thiên lang rồi?
Nghiêm thái tuế ấp úng, khóe mắt không khỏi liếc sang hai tên tùy tùng phía sau:
- Ngươi mau gọi đại hãn tới đây, hoàng thượng... có khẩu dụ khác muốn đại hãn đích thân tiếp chỉ.
- A, trước đó vì sao đại nhân không nói?
- À, ta...quên mất.
- Ha ha ha ha! Không ngờ đại nhân ngay cả khẩu dụ của hoàng thượng cũng quên, chính là tội khi quân đó!
- To...to gan! Dám vô lễ với bản sứ thần! Mau gọi đại hãn các ngươi tới đây!
Nghiêm thái tuế bình thường tác uy tác phúc đã quen, vừa quát lên, trông cũng khí thế thật.
Ô Thứ cười lạnh, phất tay nói:
- Người đâu, mời đại hãn tới đây!
Rất nhanh, Ô Mộc Tề đi vào đại trướng, Ô Thứ nói:
- Cha! Sứ thần Đông Thổ nói có khẩu dụ muốn phụ vương đích thân tiếp chỉ!
- A?
Ô Mộc Tề đến gần Nghiêm thái tuế, đang muốn khom người tiếp chỉ, một tên tùy tùng phía sau Nghiêm thái tuế đột nhiên xuất thủ như tia chớp, chế trụ cổ họng hắn.
- Ặc...
Ô Mộc Tề quá sợ hãi, nhưng không phát ra thanh âm.
"Xẹt -- "
Tên tùy tùng kia xé rách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2862349/chuong-607.html