🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ô Thứ cùng Ô Mộc Tề đang ở trong đại trướng thảo luận việc hai lộ đại quân của triều đình đóng quân ở gần Sát Cáp Nhĩ, chợt nghe Đông Thổ sứ thần tới, Ô Mộc Tề vội vã mời vào.

Sứ thần rất nhanh được dẫn vào, thấy sứ thần này trên người là triều phục, nhưng loè loẹt, dáng dấp như hoa hoa công tử, hơn nữa không có hai lỗ tai, chỉ dùng một đôi tai bằng vàng ngọc gắn vào. Ngươi nói sứ thần này là ai? Không ngờ là con nuôi của Nghiêm thái sư Nghiêm thái tuế.

Mọi người còn nhớ không? Ngày đó một đêm trước công chúa hòa thân xuất giá, kinh thành cử hành hội đèn lồng, Đinh Linh, Đinh Lung biểu diễn xiếc, Nghiêm thái tuế mê sắc đẹp của họ nên muốn bắt họ về phủ, và bị Sở Phong cắt hai lỗ tai, Đông Chương Đế liền ban thưởng cho y đôi tai vàng ngọc để bổ khuyết. Sau đó Nghiêm thái tuế vẫn hoành hành làm ác, còn khắp nơi khoe khoang tai vàng ngọc, nói là hoàng thượng ngự ban, chẳng biết xấu hổ, không ngờ hiện tại còn trở thành sứ thần đi sứ Mông Cổ.

Nghiêm thái tuế đi vào đại trướng, lấy tay bịt mũi, vẻ mặt chán ghét, bốn tùy tùng đi theo y cũng bộ dạng nghênh ngang kiêu ngạo.

Ô Mộc Tề đang muốn làm lễ, Nghiêm thái tuế căn bản không liếc hắn một cái, mở thánh chỉ trong tay liền đọc ngay:

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: khi trẫm thuận theo trời, xây Lộc Linh đài, tế thiên địa thần linh, nhằm cầu mưa thuận gió hoà, bách tính an cư. Trẫm nghe bạch lang thảo nguyên là kỳ thú hiếm có, có thể thông thiên linh, có tiếng là thiên lang. Trẫm đặc biệt cho phép Sát Cáp Nhĩ tiến hiến thiên lang 50 con, kỳ kạn dâng lên! Khâm thử!

Nghiêm thái tuế tuyên đọc xong buông thánh chỉ xuống, cũng không đợi Ô Mộc Tề đáp lời liền xoay người ngông nghênh đi ra khỏi đại trướng.

Ô Thứ cười nhạt, nói với công chúa:

- Có nghe chưa, Đông Chương Đế các ngươi thực sự là 'Hùng tài đại lược', không ngờ chỉ vì 50 con bạch lang mà điều đi 20 vạn đại quân trấn thủ Tây Vực cùng Thanh Hải, thật là vị 'hoàng đế tốt'!

Công chúa buồn bã không nói gì.

Ô Thứ lại lạnh lùng nói:

- Ta sớm nghe nói hoàng đế các ngươi vì xây Lộc Linh đài mà khắp nơi thu thập kỳ trân dị thú, chỉ là không ngờ được lại muốn chúng ta tiến hiến bạch lang, quả thật khinh người quá đáng! Bộ tộc Mông Cổ ta chưa từng chịu qua nỗi nhục như vậy!

Nguyên lai, bạch lang là giống lang hết sức thưa thớt, bạch lang thảo nguyên càng vô cùng hiếm có. Truyền thuyết nếu có người có thể nhìn thấy bạch lang, năm đó thảo nguyên sẽ mưa thuận gió hoà, ngưu dương thịnh vượng. Bởi vậy, bạch lang được dân tộc du mục coi là thú may mắn, có một số bộ tộc thậm chí lấy bạch lang làm vật tổ, kính làm Thương thần, tuyệt đối không cho phép bắt giết. Hiện tại triều đình lại muốn họ tiến hiến 50 thất, họ đương nhiên phẫn nộ.

Ô Mộc Tề nói:

- Chúng ta phải nghĩ một biện pháp ứng phó đạo thánh chỉ này!

Ô Thứ cầm lên thánh chỉ xé tan:

- Cha, chúng ta căn bản không cần phải để ý đến đạo thánh chỉ này, cứ coi như chưa từng nhận!

Ô Mộc Tề muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp, chỉ có nói:

- Chỉ sợ Đông Chương Đế không chiếm được bạch lang sẽ thẹn quá thành giận, không tiếc tất cả xuất binh với chúng ta!

Ô Thứ nói:

- Cha yên tâm, hai lộ đại quân không bao lâu nhất định sẽ rút lui. Con đã điều tra được Tả Hiền Vương đã dựa vào Tế thiên Kim nhân, tự lập làm Thiền Vu, nhất thống Hồ địa. Lấy dã tâm của hắn, không mấy tháng nữa, tất sẽ kéo hết thiết kỵ Hồ địa tái phạm Trung Nguyên, đến lúc đó triều đình thân mình lo chưa xong, còn có năng lực đòi bạch lang của chúng ta không!

Ô Mộc Tề nói:

- Tả Hiền Vương vẫn luôn dòm ngó Trung Nguyên, hiện giờ nhất thống Hồ địa, Đông Chương Đế lại điều đi trọng binh đang trấn thủ Tây Vực, đúng là ngu ngốc!

Ô Thứ nói:

- Cho nên chúng ta căn bản không cần sợ hắn.

Đang nói thì có thị vệ báo lại, sứ giả Hung Nô tới gặp.

Ô Mộc Tề cùng Ô Thứ nhìn nhau: sứ thần Đông Thổ mới vừa đi, sứ giả Hung Nô liền đến, hơi kỳ lạ.

Ô Thứ hô to:

- Người đâu, đưa nó xuống, canh chừng nó cẩn thận!

Lập tức có thị vệ đi vào đưa công chúa đi. Công chúa bị đưa ra khỏi đại trướng, vừa lúc thấy sứ giả Hung Nô đi vào. Sứ giả Hung Nô dáng dấp thư sinh, da mặt trắng nõn, mặt mỉm cười, nụ cười lại rất mất tự nhiên. Công chúa lấy làm kinh hãi, sứ giả Hung Nô này không phải là ai khác, chính là tiếu diện thư sinh ngày đó ẩn thân tại Phượng Lâm các muốn cướp Tế thiên Kim nhân, y là tâm phúc của Tả Hiền Vương.

Tiếu diện thư sinh đương nhiên nhận ra công chúa, y cũng kinh ngạc, nhưng vẫn ung dung thản nhiên. Y đi vào đại trướng, khom người nói với Ô Mộc Tề:

- Tiểu nhân phụng mệnh của Thiền Vu, đến đây bái kiến đại hãn!

Ô Mộc Tề đáp lễ:

- Nghe nói Tả Hiền Vương đã thống nhất Hồ địa, đăng vị Thiền Vu, quả là việc đáng mừng, không biết phái tiên sinh đến đây là có gì chỉ bảo?

Tiếu diện thư sinh khom người nói:

- Thiền Vu có ý muốn cầu thân với đại hãn!

- Cầu thân? - Ô Mộc Tề ngạc nhiên.

Tiếu diện thư sinh nói:

- Thiền Vu nghe nói con gái của đại hãn Ô Thứ công chúa đang độ tuổi thanh xuân, thông tuệ thao lược, cho nên đặc biệt chuẩn bị hậu lễ, phái tiểu nhân đến đây cầu thân với đại hãn, hy vọng nên đôi đẹp lứa, không biết đại hãn nghĩ thế nào?

Ô Mộc Tề không khỏi nhìn sang Ô Thứ, Ô Thứ lén đánh mắt với phụ thân. Ô Mộc Tề bèn nói với tiếu diện thư sinh:

- Tiểu nữ có thể được Thiền Vu yêu mến, đó là niềm vinh hạnh đối với tiểu nữ. Nhưng tiểu nữ từ trước đến nay chỉ thích hành sự theo ý mình, sợ rằng trái với mỹ ý của Thiền Vu rồi.

Tiếu diện thư sinh nói:

- Thiền Vu chính là thưởng thức sự đảm lược hơn người của Ô Thứ công chúa. Đại vương đăng vị Thiền Vu, nhưng chưa sắc lập hoàng hậu, chính là đợi Ô Thứ công chúa giá lâm.

Ô Mộc Tề nói:

- Việc này bản vương cần phải suy nghĩ thêm.

Tiếu diện thư sinh vẫn chưa từ bỏ ý định:

- Đại hãn, tiểu nhân nghe nói hai lộ đại quân của triều đình đang đóng quân tại A Nhĩ Thái cùng Kỳ Liên sơn, ý đồ bất lợi với Mông Cổ. Nếu như Hung Nô, Mông Cổ thành thông gia, như vậy...

Ô Thứ ngắt lời:

- Nếu đại hãn nói muốn suy nghĩ, ngươi cứ tạm thời ở lại nơi này chờ câu trả lời đi!

Tiếu diện thư sinh ngẩn ra, mặc dù y không biết nữ tử che mặt trước mắt này là Ô Thứ, nhưng ả dám nói như vậy nói thì nhất định có thân phận phi phàm, y chỉ có khom người nói:

- Vậy tiểu nhân đợi tin tốt của đại hãn.

Tiếu diện thư sinh rời khỏi, Ô Thứ nói:

- Cha! Tả Hiền Vương lập tức muốn xâm nhập Trung Nguyên! Hắn cầu thân với chúng ta, chính là muốn thiết kỵ Mông Cổ của ta phối hợp với hắn xâm nhập Trung Nguyên!

Ô Mộc Tề gật đầu:

- Ừm, chính là ý này. Vậy ý của con thế nào?

Ô Thứ cười lạnh:

- Hắn bị người khác cướp đi công chúa hòa thân, nhưng lại đổi chủ ý tới con, si tâm vọng tưởng!

- Chúng ta từ chối hắn?

- Thật ra chúng ta có đáp ứng việc hôn nhân này hay không thì Tả Hiền Vương cũng sẽ xâm chiếm Trung Nguyên. Cha, chúng ta vừa không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, cũng không gặp sứ giả đó nữa, để hắn tự động rời đi, đợi Hung Nô thâm nhập Trung Nguyên, chúng ta lại xem xét cơ hội mà hành động!

- Ừm, cứ làm như vậy đi.

- Cha, pháp sư tới chưa?

- Pháp sư cùng bốn vị pháp tướng đang tới đây.

***

Ở ngoài một nhà bạt có hai tên thị vệ đang canh giữ, công chúa ở bên trong, trước mặt đặt một phần thịt dê cùng một chén sữa, nhưng nàng đâu thể nuốt trôi.

Ô Thứ vén trướng đi vào, nhìn lướt qua, ả lạnh lùng nói:

- Công chúa muốn ta bảo người đút cho ngươi ăn sao?

Công chúa chỉ phải bưng sữa lên uống một ngụm nhỏ. Ánh mắt Ô Thứ lại rơi lên phần thịt dê, công chúa chỉ phải cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng.

Ô Thứ rất thoả mãn, ả muốn nhìn bộ dạng công chúa nhu nhược nhẫn nhục chịu đựng.

Công chúa hỏi:

- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

- Ta nói qua là muốn cho công chúa từ từ mà hưởng thụ, thì nhất định sẽ từ từ mà hưởng thụ công chúa. Công chúa yên tâm, lập tức ngươi sẽ biết thôi.

Công chúa cắn môi.

Ô Thứ lại nói:

- Ngươi nhất định là nghĩ Sở đại ca của ngươi sẽ đến cứu ngươi chứ gì? Ta chính là muốn hắn tới! Ta hận không thể cho hắn đến ngay bây giờ. Ngươi cũng thấy rồi đấy, ở đây tụ tập đầy đủ thiết kỵ tinh nhuệ của các bộ Mông Cổ, hắn dám đến, ta cho hắn có chạy đằng trời! Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không giết Sở đại ca của ngươi đâu, ta muốn cho hắn tận mắt nhìn thấy ngươi bị hưởng thụ thế nào! Ta muốn hắn nhìn, lại bất lực, ta muốn hắn đau khổ, ta nói qua ta muốn hắn hối hận cả đời!

Hai mắt Ô Thứ trở nên hung ác như rắn rết.

Người công chúa khẽ run lên, Ô Thứ không chỉ muốn dằn vặt nàng, còn muốn lợi dụng nàng dẫn Sở Phong nhập úng, dằn vặt Sở Phong, dụng tâm thật ác độc. Nàng khẽ cắn môi, nắm chặt tay. Ô Thứ lập tức nhìn thấu tâm tư của nàng, cười lạnh nói:

- Hiện tại ngươi tự sát cũng vô dụng, Sở đại ca của ngươi sẽ không biết, vẫn sẽ đến cứu ngươi. Ngươi nói có đúng không, công chúa?

Công chúa vô lực buông tay ra, nàng tới cùng chỉ là một công chúa ở lâu trong thâm cung, trước mặt một người giỏi về tâm kế như Ô Thứ, nàng không có bất cứ một cơ hội nào để phản kháng.

Bên ngoài chợt có tiếng ầm ỹ truyền đến, Ô Thứ đi ra ngoài, thấy có hai người đang chống nạnh chửi bới:

- Đúng là khốn khiếp! Ở trong thảo nguyên các ngươi mà lại có người bắt đi sứ thần Đông Thổ, đây phải bị tội gì! Còn không mau gọi đại hãn các ngươi đi ra! Nếu như sứ thần bọn ta có sơ xuất gì, các ngươi không đảm đương nổi đâu!

Ô Thứ nhận ra hai người này là hai tùy tùng của Nghiêm thái tuế, sứ thần Đông Thổ mới nãy, ả quát lên:

- Chuyện gì!

Hai người kia không biết sống chết, chỉ vào Ô Thứ mắng:

- Ngươi chỉ là một ả đàn bà Mông Cổ có thân phận gì, dám nói với sứ giả Đông Thổ bọn ta! Còn không gọi đại hãn đi ra gặp mặt bọn ta! Có phải là muốn bọn ta thượng báo triều đình, nói các ngươi cướp đi sứ thần Đông Thổ, rồi phái đại quân trục xuất các ngươi ra khỏi thảo nguyên!

Ánh mắt Ô Thứ lạnh đi, song trảo tề xuất, "rẹt rẹt", cổ họng hai người bị cào đứt, té phịch trên mặt đất, con ngươi trừng trừng, chết không nhắm mắt.

- Ném bọn chúng cho chó ăn!

Lập tức có thị vệ kéo hai người đi.

Ô Thứ cũng chả buồn hỏi chuyện gì xảy ra, đang muốn đi trở về nhà bạt thì bỗng có người báo lại là sứ thần Đông Thổ cầu kiến. Ô Thứ giật mình: hai người vừa rồi không phải nói sứ thần Đông Thổ bị cướp đi sao, sao lại còn tới cầu kiến? Chẳng lẽ...

Đúng rồi, Nghiêm thái tuế sao đi rồi còn quay lại? Hai tên tùy tùng lại là sao?

Lại nói đến Nghiêm thái tuế, y đọc xong thánh chỉ liền xoay người đi ngay. Ra khỏi doanh trại, có một tùy tùng tươi cười hỏi:

- Sao thái tuế không ở lại một lúc, kiếm chút cháo?

Nghiêm thái tuế vỗ đầu hắn:

- Ngu! Thảo nguyên không phải là bò thì là cừu, có cháo gì mà kiếm? Ngươi muốn họ tặng một con bò hay là một con cừu cho ta? Nếu không phải thái sư cứ muốn ta gách vác việc này, cho dù dùng đại kiệu tám người khiêng, bản thái tuế cũng không tới đâu! Ngửi cái mùi dê thúi hoắc đã muốn ói rồi, còn muốn ta ở lại sao!

- Vâng! Vâng! Thái tuế nói có lý! Mà không biết họ có ngoan ngoãn tiến hiến Thiên Lang hay không nhỉ?

- Hừ! Hiện tại hai lộ đại quân vây quanh sào huyệt của chúng, chúng dám không tiến hiến sao? Chậm nửa khắc cũng sẽ trục xuất họ ra khỏi thảo nguyên!

- Đúng! Đúng! Trục xuất thảo nguyên! Lần này thái tuế đi sứ Sát Cáp Nhĩ đã lập đại công, trở lại hoàng thượng nhất định sẽ gia quan tiến tước, chúc mừng thái tuế! Chúc mừng thái tuế!

Nghiêm thái tuế đắc ý:

- Thái sư muốn ta đi chuyến này, chính là để dễ tiến cử với hoàng thượng, để ta tiến thân vào triều đình. Các ngươi cứ nịnh nọt bản thái tuế cho tốt, bản thái tuế có chỗ tốt, cũng không thiếu phần của các ngươi đâu!

Bốn tên tùy tùng vội vàng thi nhau nịnh nọt, mức độ buồn nôn đã đạt mức thượng thừa. Nghiêm thái tuế cười ha ha. Tiếng cười đột nhiên khựng lại, bốn tên tùy tùng chỉ cảm thấy mắt hoa lên. Nghiêm thái tuế đã biến mất.

Trời! Sứ thần bị cướp đi, quá nhục! Bốn tên tùy tùng vừa kinh vừa sợ, họ một mặt là tùy tùng, mặt khác cũng nhận trách nhiệm bảo vệ sứ thần, nếu như Nghiêm thái tuế có sơ xuất gì thì cái đầu khó mà giữ được.

Họ nghĩ đa số là bọn cướp đường gần đây gây nên, vì vậy hai người đi khắp nơi điều tra, hai người khác thì lá gan lớn hơn, trực tiếp về Sát Cáp Nhĩ, một mặt khởi binh vấn tội Ô Mộc Tề, một mặt muốn bảo Ô Mộc Tề phái ra nhân mã truy tìm, nhưng không ngờ bị Ô Thứ giết chết.

Nghiêm thái tuế là bị ai cướp đi? Đương nhiên là Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ.

Thì ra, Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ mau chóng đuổi tới Sát Cáp Nhĩ, phát giác xung quanh đều là thiết kỵ Mông Cổ, mỗi người đều đeo cung cầm đao, yên không rời ngựa, giáp không rời thân, đề phòng sâm nghiêm.

Hai người đã thấy qua sự bưu hãn của thiết kỵ Mông Cổ, biết xông vào khẳng định không được, then chốt là họ không thể khẳng định công chúa đang ở trong.

Đang lúc suy nghĩ thì chợt thấy có mấy người đi ra, dẫn đầu là tên Nghiêm thái tuế. Sở Phong đương nhiên nhận ra y, liền âm thầm đi theo tới một chỗ vắng, rồi đột nhiên xuất thủ bắt y đi.

Sở Phong bắt Nghiêm thái tuế tới một nơi, vứt y trên mặt đất, cũng không nhiều lời vô ích, Cổ trường kiếm trực tiếp gác lên cổ y.

Nghiêm thái tuế cũng nhận ra Sở Phong, y sợ đến nỗi hồn phi phách tán, hai lỗ tai của mình đã bị hắn cắt, lần này không biết có cắt đầu của mình hay không, y chỉ có liều mạng cầu xin tha. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.net

Sở Phong lạnh lùng nói:

- Nghe đây, ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu, nếu mà chần chờ đầu người rơi xuống đất!

- Vâng! Vâng! Sở đại gia cứ hỏi, bản thái tuế... không, tiểu nhân chắc chắn đúng sự thật trả lời, đúng sự thật trả lời.

- Ta hỏi ngươi, ngươi tới Sát Cáp Nhĩ làm gì?

- Bản thái tuế... Không, tiểu nhân là phụng mệnh của hoàng thượng, đi sứ Sát Cáp Nhĩ!

- Thế làm gì?

- Hoàng thượng muốn đại hãn Mông Cổ tiến hiến 50 con bạch lang, để đưa vào Lộc Linh đài!

- Cái gì?

Sở Phong lấy làm kinh hãi. Hắn nghe Thiếu Bố đề cập qua, bạch lang được bộ tộc Mông Cổ coi là thú may mắn, tuyệt không cho phép bắt giết, liền nói:

- Đúng là hôn quân, không ngờ muốn Mông Cổ tiến hiến thiên lang!

Nghiêm thái tuế nói:

- Sở đại gia có điều không biết. Hoàng thượng đã điều động hai lộ đại quân bao vây Sát Cáp Nhĩ, không sợ hắn không tiến hiến!

- Hai lộ đại quân?

- Chính là đại quân Tây chinh cùng đại quân Tịnh Hải.

Sở Phong lại giật mình, triều đình điều đi đại quân Tây chinh, vạn nhất Hung Nô tái phạm, há chẳng phải đánh không ai cản. Nhưng việc của triêu đình này hắn cũng không muốn quản nhiều, liền hỏi:

- Ta hỏi ngươi! Vừa rồi ngươi đi gặp đại hãn, thế có nhìn thấy công chúa không?

Nghiêm thái tuế ngạc nhiên:

- Công chúa nào?

- Chính là công chúa hòa thân!

- Công chúa hòa thân? Công chúa hòa thân không phải là gả cho Thiền Vu Hung Nô sao, sao lại ở đây?

Sở Phong thầm nghĩ, chẳng lẽ y chưa thấy qua công chúa? Bèn hỏi:

- Vậy ngươi có nhìn thấy một vị cô nương tóc trắng không?

Nghiêm thái tuế nhớ tới vừa rồi trong trướng của đại hãn có một cô gái tóc trắng, chỉ vì y ghét cái mùi trong trướng nên không nhìn kỹ, y vội vàng đáp:

- Đúng là có một cô nương tóc trắng.

- Cô ấy ở đâu?

- Ở trong trướng của đại hán.

- Bên người cô ấy có những ai?

- Có một cô gái che mặt mặc trường bào đứng cạnh cổ!

Không cần nói, người này chính là Ô Thứ. Hiện tại có thể khẳng định, công chúa đang ở trong đó. Mặc dù khẳng định công chúa ở bên trong, nhưng cứu công chúa thế nào vẫn là một vấn đề khó giải quyết.

Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ nhìn nhau, lại nhìn lướt qua Nghiêm thái tuế, thế là hai người có một kế hoạch lớn mật...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.