Một tiếng phượng minh chấn cửu thiên của Bàn Phi Phượng đã khiến cho ngọn núi lớn tràn xuống tuyết lở, từng mảng tuyết như chạy chồm gào thét phủ xuống ba người Sở Phong, công chúa, Bàn Phi Phượng!
- Đi!
Sở Phong ôm lấy công chúa phi thân nhảy lên Túc Sương, Bàn Phi Phượng cũng phi thân nhảy lên Hỏa Vân mã, hai con thần câu cũng nhận ra hung hiểm, không đợi Sở Phong, Phi Phượng phát lệnh đã buông bốn vó lao đi.
"Ình ình" tiếng nổ vang lên bên tai, công chúa nhìn lại, chỉ thấy từng mảng tuyết khổng lồ như sóng thần đang đuổi theo sát, phía sau cự ly chưa tới hai trượng, tựa như chỉ chốc lát sẽ bao phủ lấy ba người họ!
Công chúa không dám nhìn nữa, nằm ở phía sau lưng Sở Phong, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Túc Sương và Hỏa Vân cấp tốc phi nước đại, tiếng nổ phía sau cũng dần dần nhỏ bớt, Sở Phong và Bàn Phi Phượng ghìm cương dừng ngựa, khi quay đầu lại nhìn thì thấy tuyết lở đã ngừng lại, trước mắt biến thành một vùng tuyết trắng mênh mông.
Tử lý đào sinh, ba người ngoài kinh hãi còn có thêm cái cảm giác kinh ngạc.
Sở Phong cười nói:
- Phi Phượng, muội thần uy thật đấy, chỉ kêu một tiếng mà ngay cả núi cũng phải sụp mất một góc!
Bàn Phi Phượng cho rằng hắn đang pha trò mình liền trừng mắt, đang muốn nói thì lại "Ơ" một tiếng, kinh ngạc nhìn phía trước. Thì ra sau khi tuyết đọng trên sường núi lở xuống, mơ hồ lộ ra một dòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861959/chuong-425.html