Ba người xuống ngựa, sau đó tìm một nơi khuất gió, dưới một bức tường thu dọn sạch sẽ. Sở Phong đi bắt thú rừng, Bàn Phi Phượng thì tìm củi khô, công chúa cũng đi hỗ trợ tìm củi nhóm lửa.
Phi Phượng cười nói:
- Không ngờ cô còn là một công chúa chịu khó?
Công chúa nói:
- Mặc dù ta lớn lên tại thâm cung, nhưng thường xuyên lén ra ngoài hoàng cung đi chơi, đã khiến Phi Phượng cô nương chê cười.
Phi Phượng nói:
- Cô là công chúa thì ai dám chê cười cô?
Công chúa nói:
- Tuy ta là công chúa, nhưng rất ước ao cuộc sống của người trong giang hồ các ngươi có thể tự do tự tại, còn ta cũng chỉ có thể bị nhốt trong cung, mặc cho người sắp đặt, hòa thân lần này nếu không có Sở công tử, từ lâu ta...
- Hừ! Tiểu tử kia chỉ biết thương hương tiếc ngọc, sao lại cam lòng bỏ cô được!
- Phi Phượng cô nương...
- Này, cô gọi ta là Phi Phượng tỷ tỷ được rồi, dễ nghe hơn!
Công chúa mừng rỡ:
- Phi Phượng tỷ tỷ, ta nghe Sở công tử nói qua, tỷ vừa gặp mặt chút nữa đã lấy mạng của hắn hả?
Phi Phượng nhịn không được cười nói:
- Đúng vậy, coi như tiểu tử kia lúc đó có bản lĩnh, bằng không sớm bị ta đâm cho một thương rồi!
Công chúa cười nói:
- Hắn còn nói tỷ đã khiến hắn phải nhảy xuống sông Tiền Đường?
Phi Phượng cười nói:
- À, cô không biết đấy thôi, tiểu tử kia bơi rất giỏi, biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861957/chuong-424.html