Sở Phong và công chúa đi nửa ngày ở trên núi, nhưng vẫn chưa tìm ra đường xuống núi, mắt thấy trời đã gần tối, Sở Phong nói:
- Công chúa, xem ra đêm nay chúng ta phải ngủ lại trên núi rồi!
Công chúa mỉm cười nói:
- Cũng không sao, ta vẫn chưa thử qua ngủ trên đỉnh núi là thế nào.
Sở Phong thấy công chúa cũng không ngại, cũng thoáng yên lòng.
Hai người lại đi một lúc, vẫn tìm không được sơn đạo, trời thì đã tối, vả lại đột nhiên trở lạnh, còn nương theo tiếng gió rét vù vù.
Y phục chống lạnh của công chúa đều đặt ở trong thùng xe, trong lúc vội vàng trên người chỉ mặc một bộ y bào màu trắng thuần, có phần đơn bạc, trong cơn gió lạnh không ngừng run lên.
Hiện tại đã là mùa đông giá rét, lại ở gần Thiên Sơn, ban ngày thì còn đỡ, vừa đến ban đêm, gió lạnh đến thấu xương, hơi lạnh thấm vào người, thân thể công chúa mảnh mai thì làm sao chống đỡ được!
Sở Phong vội vàng tìm một chỗ cản gió, lại tìm chút củi đốt, nhóm lên một đống lửa để sưởi ấm, sau đó lại bắt vài con thú rừng, cắm lên hai cái chạng, vừa nướng vừa nói:
- Công chúa có lộc ăn rồi, công phu nướng của tôi có thể là thiên hạ nhất tuyệt, có một không hai, không cần bất cứ gia vị gì cũng có thể nướng ra ngọt chua đắng cay đấy!
- Thật sao?
Công chúa kinh ngạc mà mở to hai mắt.
- Đương nhiên!
Sở Phong đắc ý mà giở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861927/chuong-408.html