Lan Đình tiếp tục nói :
- Thuật lại, thợ mộc Lỗ Ban đối với đệ tử rất nghiêm ngặt, hắn thấy có một đồ đệ tên Thái Sơn, tài nghệ cứ mãi không tiến bộ, vì vậy liền đuổi Thái Sơn ra khỏi 'Ban môn'. Sự việc cách qua nhiều năm, một lần Lỗ Ban đi dạo phố chợt thấy có một hàng quán bày rất nhiều dụng cụ bằng trúc gỗ, tài nghệ lô hỏa thuần thanh, Lỗ Ban rất kinh ngạc, sau khi nghe ngóng mới biết thì ra chính là do Thái Sơn chế tác, Lỗ Ban cảm thấy rất xấu hổ, bèn thở dài: 'Thực sự là có mắt không nhìn thấy Thái Sơn' .
Sở Phong nói :
- Cô nương thực sự là học thức uyên bác, ngay cả 'Thái Sơn' này cũng biết được.
Lan Đình cười nói:
- Kỳ thực đó chỉ là nghe đồn, chưa hẳn là thật, ta cũng là trong lúc vô ý nghe người ta nói qua, xem như là bảo sao hay vậy đi!
- Cô nương thực sự là nghe một hiểu mười!
- Công tử toàn chỉ thích...
Lan Đình lại im lặng, cũng không có nói tiếp.
Sở Phong cười hì hì nói:
- Ta biết cô nương lại muốn nói cái gì!
Lan Đình hơi đỏ mặt, không lên tiếng. Nguồn truyện: truyentop.net
Sở Phong nói :
- Cô nương, cô nói những đế vương vì sao đều thích đến Thái Sơn phong thiện thế?
Lan Đình nói :
- Thái Sơn xưa được gọi là 'Đại tông', vừa dài, vừa có ý là chủ, được tôn đứng đầu trong quần nhạc, độ cao của nó như tiếp giáp với trời, đế vương đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861614/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.