Khi em ra đi lòng anh chết.
Sống vật vờ chẳng biết ngày mai.
Trong một gian tửu lâu ở vùng phụ cận Lương Sơn, có một thân ảnh ngồi trên một cái bàn ở trong góc đang đắm chìm trong men rượu, lam sam, cổ kiếm, chỉ ngân, là Sở Phong. Nhìn bộ dạng có phần chán nản, có phần sa sút, Ngụy Đích và Thiên Ma Nữ đồng thời bỏ rơi hắn, hắn đương nhiên không có tâm tình gì để lên Lương Sơn nữa, vì vậy hắn đi lên gian tửu lâu này.
Trên mặt bàn đã ngổn ngang một đống vò rượu, chúng đều đã trống rỗng. Trước đây khi hắn thấy người khác như con ma men ngồi uống rượu một mình thì cứ cảm thấy rất buồn cười, hiện giờ cuối cùng hắn cũng hiểu, con người vì sao thích mượn rượu tiêu sầu, càng thấu hiểu vì sao khi rượu vào đã sầu càng thêm sầu.
Trên tửu lâu có không ít thực khách, bọn họ đang tốp năm tốp ba nghị luận điều gì.
- Mịa nó! Mấy ngày gần đây một vài địa phương trong thiên hạ đã xảy ra ôn dịch, không biết là chuyện quái quỉ gì nữa?
- Đúng vậy, người bị chết cũng không ít, có thể là ông trời đang cảnh báo điều gì không?
- Biết chết liền, Lỗ Địa chúng ta cũng có ôn dịch mà?
- Ặc? Ở đâu thế?
- Trong một thôn dưới chân núi Thái Sơn cách nơi này cũng không xa, hiện tại cả thôn cũng bị quan binh bao quanh rồi!
- Tại sao phải vây quanh thôn?
- Thì sợ trong thôn có người chạy ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861589/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.