"Két két!"
Mộ Dung nhẹ nhàng mở cánh cửa gian phòng, đi vào. Mộ Dung Trực Đoan vẫn ngồi ở trên ghế, vẫn còn đắp trên hai chân một tấm nỉ lông, giương cặp mắt đờ đẫn.
- Cha!
Mộ Dung gọi một tiếng.
Mộ Dung Trực Đoan như khúc gỗ nhìn qua Mộ Dung, ánh mắt dại ra, một chút phản ứng cũng không có.
Mộ Dung chậm rãi đi tới bên người Mộ Dung Trực Đoan, quỳ gối dưới bên chân và tựa đầu nằm vào trong lòng y, đã chảy ra hai giọt nước mắt.
- Cha! Con hôm nay vừa phế đi hai cánh tay của một người, giết hai người, cha, con không biết bọn chúng có đáng chết hay không, con...
Mộ Dung đã trở nên nghẹn ngào.
Mộ Dung Trực Đoan vẫn bộ mặt đờ đẫn, hình như căn bản không nghe được Mộ Dung đang nói chuyện, hoặc là căn bản không biết Mộ Dung đang nói cái gì.
- Cha, tên châu phủ Hoài An tạm giữ mười hai chiếc thuyền của chúng ta, con đã nhét cả bao Thần Tiên tán vào miệng tên tùy tùng của nó, hắn la hét rất thảm thiết...
Mộ Dung lại chảy ra hai giọt nước mắt. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.net
- Con thật vô dụng, ngay cả Chức Cẩm Ti trang cũng dám đến tận sơn trang đòi nợ. Cha! Con... con...
Mộ Dung nằm ở trong lòng phụ thân hắn, đã nức nở khóc không thành tiếng, nhưng Mộ Dung Trực Đoan vẫn giương cặp mắt đờ đẫn, không hề có chút phản ứng nào.
Một lát sau, Mộ Dung lau nước mắt, nói :
- Cha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861581/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.