Diệu Ngọc nhìn miếng đá trong tay Sở Phong, vẻ kinh hỉ trên mặt không cách nào hình dung:
- Là Thanh Kim thạch, một trong thất bảo của phật môn!
Sở Phong nói :
- Đây là Thanh Kim thạch sao? Lão đạo sĩ cũng từng đề cập qua!
Nói xong tung hứng viên đá trong tay.
Diệu Ngọc vội sẵng giọng:
- Sao ngươi lại có thể vô lễ đối với thánh vật phật môn như vậy!
Sở Phong ngẩn người, nói :
- Đây mà cũng tính là vô lễ!
Nói rồi bất giác lại tung hứng tiếp.
- Ngươi còn tung nữa!
Diệu Ngọc gấp đến độ suýt nữa muốn với tay đoạt lấy Thanh Kim thạch!
Sở Phong vội ngưng lại, gượng cười nói :
- Khi còn bé thường chơi trò 'chụp đá' nên nhất thời quen tay, đừng nóng giận. Nè Diệu Ngọc, cô có thường chơi trò 'chụp đá' chứ, có cần ta dạy cho cô chơi không?
Nói xong lại muốn tung lên Thanh Kim thạch, vừa nhìn thần sắc của Diệu Ngọc, vội vàng dừng lại.
Diệu Ngọc giận dỗi liếc hắn, không nói gì, chỉ ngóng nhìn Thanh Kim thạch.
Sở Phong nhìn Thanh Kim thạch trong tay, lại nhìn điểm phật ấn ở mi tâm Diệu Ngọc, nói:
- Thanh Kim thạch này lại giống y chang như điểm phật ấn trên mi tâm của cô, chỉ hơi lớn hơn, cho cô!
Nói xong đem Thanh Kim thạch để vào trong tay Diệu Ngọc, Diệu Ngọc kinh ngạc nói :
- Cho ta?
- Đúng a, ta giữ lại cũng vô dụng?
Diệu Ngọc giật mình nói :
- Đây là thánh vật phật môn, ngươi đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861433/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.