Hai người lại tới một động quật, trên vách vẽ một con hổ lớn và năm con hổ con đang vây quanh một người, đang ăn máu huyết người nọ!
Sở Phong vừa thấy, tức thì ngạc nhiên nói :
- Oa! Phật môn các cô sao khắc tranh tàn nhẫn như vậy, không phải lòng đầy từ bi sao?
Diệu Ngọc sẵng giọng:
- Đây là Phật tổ xả thân nuôi hổ. Kinh ghi, khi Phật tổ còn là vương tử, đi vào rừng trúc, thấy có hổ đói đến ngã lăn ra đất, vì vậy bèn lên núi cao, dấn thân lao xuống, thế là hổ ăn thân thể của ngài!
- Thì ra như vậy. Ta nghe nói Phật tổ còn từng cắt thịt nuôi chim ưng, có phải không?
Diệu Ngọc gật đầu nói:
- Kinh ghi, Phật tổ ra ngoài chơi, gặp một con chim ưng đang đói đuổi một con bồ câu, bồ câu nói với chim ưng: 'Xin hãy tha ta một mạng đi, ngươi đang săn thức ăn, thả ta còn có con mồi kế tiếp, mà ta đang đào mệnh, sinh mệnh ta chỉ có một cái!' chim ưng nói: 'Ta không phải không hiểu lời ngươi, nhưng bây giờ ta rất đói, không ăn ngươi thì sẽ bị chết đói!' Phật tổ nổi lòng từ bi, thế là giấu bồ câu vào trong người, chim ưng nói với Phật tổ: 'Phật tổ ngươi từ bi đi, cứu mạng nó, lẽ nào nhẫn tâm để ta chết đói?' Phật tổ nói : 'Ta không đành lòng thấy ngươi hại bồ câu, cũng không muốn ngươi chết đói, ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục!' vì vậy Phật tổ lấy ra một cái cân tiểu ly,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861430/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.