Tại trên đỉnh mái ngói gian phòng của Sở Phong, Sở Phong và Diệu Ngọc đang ngồi sánh đôi, ánh trăng đêm nay cũng không sáng, thậm chí có phần mờ ám, hai người cũng không nói gì. Diệu Ngọc lần đầu tiên cảm thấy yên lặng như vậy, yên lặng thậm chí làm cho nàng có chút sợ.
Diệu Ngọc cắn cắn môi, nói:
- Ngươi không lên tiếng nữa, ta... ta muốn đi xuống.
- Cô... đi xuống đi.
Sở Phong nhìn ánh trăng u ám trên bầu trời, giọng điệu vẫn cứ cực kỳ bình tĩnh như trước, bình tĩnh đến mức lạnh lẽo.
Nhưng thân thể Diệu Ngọc không có động.
Sở Phong bỗng nhiên cười nói:
- Ta vốn cho rằng ánh trăng đêm nay sẽ rất đẹp, thì ra lại mờ như vậy, sớm biết như thế, ta sẽ không gọi cô lên đây với ta.
Diệu Ngọc không có lên tiếng.
- Hay là cô xuống đi, ta còn muốn ở trên đây nhìn ánh trăng thêm một lát.
Diệu Ngọc đột nhiên nói:
- Ánh trăng cũng không có thay đổi, ngươi cho rằng ánh trăng là sáng, thì nó sáng, cho là mờ, thì nó mờ.
- Vậy cô cho là ánh trăng đêm nay là sáng hay là mờ?
- Ta cho là sáng hay là mờ cũng không quan trọng, chủ yếu là chính ngươi nhận định thế nào!
Sở Phong nhìn Diệu Ngọc, cười nói:
- Đệ tử phật môn chính là đệ tử phật môn, nói hai câu cũng mang theo thiện ý.
Diệu Ngọc cũng nhìn Sở Phong, nói :
- Phật môn chúng ta coi trọng tâm, cảnh, ý, tĩnh. Tất cả đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861403/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.