Nguyên là sau khi Sở Phong rời khỏi gian phòng Diệu Ngọc, trở lại phòng mình, nằm trên giường nhưng không sao chợp mắt được, chung quy cảm thấy có cái gì đó rất không thích hợp, bởi vì hắn nghe được mấy gian phòng kế sát vách của Diệu Ngọc căn bản không giống như có người đang ở. Hắn trằn trọc bất an, dứt khoát lại tới trước phòng Diệu Ngọc, dự định nhảy lên mặt ngói thủ trên đó. Nào ngờ hắn vừa đến trước cửa, đã nghe được bên trong có tiếng động kỳ quái, vội vàng phá cửa chạy vào, liếc mắt thấy ván giường đã bị lật lại, đã không còn thân ảnh Diệu Ngọc đâu, biết không ổn, vội vàng tìm kiếm khắp gian phòng, muốn tìm ra cơ quan, nhưng thế nào cũng tìm không thấy. Hắn vội vã lại xuống lầu kiểm tra bí đạo thông tới nơi nào, nhưng nhất thời lại không biết nên tìm từ đâu, dưới tình thế cấp bách vì vậy liền phóng hỏa, ngọn lửa vừa bốc lên, những tiểu nhị khác đang hăm hở vỗ mông ngựa cho khách tức thì kinh hoảng la hét, hắn mơ hồ nghe thấy một nơi có tiếng cơ quan đang ầm ầm khởi động, lập tức theo âm thanh tìm tới, đúng lúc hiện thân ra.
Sở Phong nói xong, thấy cửa bí đạo bên cạnh có một tấm lưới tơ vàng đã bị phá đứt, bèn nói:
- Diệu Ngọc, cô đã cắt tấm lưới này, sao còn bị bọn chúng bắt được?
Diệu Ngọc cắn môi, thế là nói ra việc đã trải qua, Sở Phong liền bực bội nói:
- Diệu Ngọc! Sư phụ cô không phải là đã nói với cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861400/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.