Sở Phong và Ngụy Đích thử xem một hồi, đành phải bỏ đi, tìm kiếm dọc theo sơn cốc hy vọng có lối ra khác, chẳng qua chính như sở liệu, ngõ ra chỉ có một, chính là cái ngõ ra đã bị đám người tả hữu hộ pháp canh giữ.
- Làm thế nào đây?
Ngụy Đích hỏi.
Sở Phong không nói gì, nhưng cái bụng đã "Ùng ục" một tiếng giành trước phát ra tiếng. Hắn sờ bụng một cái, nói:
- Cái gì cũng mặc kệ đi, ăn no rồi hãy nói.
Rất nhanh Sở Phong đã bắt được hai con chim trĩ, nhóm lên một đống lửa rất lớn, hai người dùng chạng cây xỏ lấy chim để nướng trên lửa.
Ngụy Đích nói :
- Công tử đốt một đống lửa lớn như vậy, không sợ bọn họ phát hiện sao?
Sở Phong chỉ mỉm cười, tình cảnh này, hắn đương nhiên lại muốn khoe khoang công phu quay nướng của mình một phen:
- Trích Tiên Tử, cô có lộc ăn rồi, công phu quay nướng của ta chính là thiên hạ nhất tuyệt, độc nhất vô nhị, cho dù không có bất luận gia vị gì, ta cũng có thể nướng ra ngọt chua đắng cay!
Ngụy Đích chỉ nhếch miệng cười. Nguồn truyện: truyentop.net
- Cô không tin? Đưa nhánh cây đó cho ta, ta giúp cô nướng!
Ngụy Đích quả nhiên đưa qua chạng cây trong tay, Sở Phong vừa đưa tay tiếp nhận vừa nói:
- Cô có điều không biết chứ, ngày đó ta và Phi Tương Quân bị nhốt tại Vân Mộng Trạch, còn cùng nhau nướng, ngay cả nàng cũng khen công phu nướng của ta rất cao, ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861353/chuong-132.html