Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng đã thức dậy, vừa nhìn xuống phía dưới, oa! Phía dưới vẫn là như cũ đông nghịt một mảnh, vô biên vô hạn, những con Hồng Hỏa Nghĩ kia vẫn đang canh giữ ở phía dưới!
Hai người âm thầm kinh hãi, Bàn Phi Phượng nhíu mày nói:
-Những con Hồng Hỏa Nghĩ này không biết có thật là phải gặm được chúng ta chỉ còn xương cốt mới bỏ qua sao trời.
Sở Phong nói :
-Phi Tướng Quân, nếu như sào huyệt của cô vô duyên vô cớ bị giẫm đạp, cô sẽ chịu để yên sao?
Bàn Phi Phượng nhướng mày, nói :
-Ý của ngươi là toàn bộ trách ta?
Sở Phong nhún nhún vai, nói :
-Ta nào dám trách cô nương, đều là trách ta miệng lưỡi chậm chạp thôi.
-Hừ!
Bàn Phi Phượng buồn bực hừ một tiếng, lại nhìn một mảnh đông nghịt phía dưới, lẩm bẩm:
-Những con Hồng Hỏa Nghĩ này cũng thật khó chơi, cư nhiên thủ một buổi tối còn không chịu đi?
Sở Phong nói :
-Này có là gì, lúc đầu Phi Tướng Quân đem ta bức rơi xuống sông Tiền Đường, lúc đó chẳng phải cũng thủ nguyên một buổi tối?
Bàn Phi Phượng trừng hai mắt, nói :
-Ai kêu ngươi diệt một môn người ta!
-Ta nói rồi ta không có...
-Chính là ngươi, ngươi là hung thủ giết người, ngươi là ác tặc, ta chỉ muốn đâm ngươi chết dưới thương!
Bàn Phi Phượng ngữ khí thực sự có chút ngang ngược.
Sở Phong buồn bực nói :
-Hảo a, ta là hung thủ giết người, ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861193/chuong-53.html