Sở Phong thuận mắt nhìn lại, chỉ thấy tại mép cành cây bên cạnh buông xuống rất nhiều hoa, Những bông hoa này dài khoảng hai thước, hơi cong về phía trước, hoa màu vàng xanh, nhìn qua càng giống như là một trái chuối tiêu cực lớn.
Sở Phong nói :
-Đây là hoa của cây Hồ Tôn, tuy nhiên còn chưa có nở ra. Nghe đồn hoa này chỉ ở nở vào ban đêm, một khi nở ra, hết sức thần kỳ, có một không hai!
-Thần kỳ điểm nào?
Bàn Phi Phượng hiếu kỳ hỏi.
-Cô muốn biết?
Sở Phong cố ý úp úp mở mở.
Bàn Phi Phượng hừ một tiếng nói :
-Cố lộng huyền hư! Ta cũng không tin sẽ có bao nhiêu thần kỳ!
Sở Phong nhún nhún vai, bụng bỗng nhiên "Ùng ục ùng ục" kêu một tiếng, thập phần vang dội. Thì ra hắn đã bỏ chạy một đêm, bụng từ lâu đói kêu ầm lên.
Hắn than thở:
-Đáng tiếc cây này còn chưa có ra trái, bằng không có thể ăn no một trận.
Bàn Phi Phượng đương nhiên biết hắn một đường mệt mỏi, đang rất đói. Vì vậy chầm chậm từ trên người lấy ra một miếng lương khô, Sở Phong hai mắt lập tức nhìn chằm chằm vào miếng lương khô đó trong tay nàng, cổ họng nuốt nước bọ ừng ực, thầm nghĩ nàng thế nào cũng sẽ bẻ ra một nữa đưa cho mình mà,
Ai ngờ Bàn Phi Phượng "Sồn sột" cắn một miếng, đối với Sở Phong giả vờ làm như không thấy.
Sở Phong tức giận đến quay đầu đi, cũng không liếc mắt nhìn Bàn Phi Phượng. Bàn Phi Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861191/chuong-52.html