"Ba ngày sau, ta nhất định sẽ tự mình đến Chấn Giang Bảo đăng môn bái phỏng!" Đây là lời nói của Sở Phong với Giang Thiếu Bảo lúc gần đi, mỗi người trên đường ở Hàng Châu cũng nghe được rõ ràng.
Thời gian ba ngày rất nhanh trôi qua, Hàng Châu vẫn một mảnh yên bình như trước, không có người nào sẽ để ý tới lời nói của một vô danh tiểu tử, cho dù hắn từng một lần phá giải ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh trên núi Cổ Đãng, nhưng người hiểu rõ về hắn cũng không nhiều. Chấn Giang Bảo lại càng sẽ không vì một câu nói của hắn mà có mảy may cải biến.
Ba ngày này, Sở Phong vẫn ở Vọng Giang Lâu đóng cửa dưỡng thương suốt, hiện tại hắn đã hoàn toàn khôi phục, chỉ là trên mặt nhiều thêm một vết sẹo, là đạo chỉ ngân của Ngụy Đích lưu lại. Hắn soi gương, không chỉ không để tâm, trái lại còn hơi thích, hắn nhàn rỗi vô sự liền lấy tay sờ sờ đạo chỉ ngân trên mặt, thậm chí cảm thấy có một loại cảm giác rất thân thiết.
Trên thực tế, tướng mạo Sở Phong mặc dù cũng đẹp trai, lại cũng không thấy được có chỗ nào đặc biệt, nhưng một đạo chỉ ngân này, lại khiến cho hắn thêm vài phần cương nghị cùng cứng cỏi, hơn nữa một đôi mắt thần anh nội liễm, lại mơ hồ có khí phách ngạo thị thiên hạ.
Chấn Giang Bảo cũng không ở trong thành Hàng Châu mà ở tại vùng ngoại ô, thậm chí có phần hẻo lánh.
Sở Phong đang trên đường đi tới Chấn Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dao-kinh-phong/2861150/chuong-31.html