Lâm Lan nghe những lời nửa giả nửa thật này của hắn mà lòng vô cùng đau đớn, trải qua bao khó khăn mới có thể gặp mặt một lần, lại chỉ có thể mượn diễn trò nói hết tâm sự, sao mà bi ai đến thái, Lâm Lan thực sự căm hận Thái hậu, tại sao cõi đời này lại có nhiều lão yêu bà độc ác như vậy? Nên đi về cõi thiên thu cho phải.
"Nàng nghĩ tự đề nghị được rời đi, nàng sẽ tới quan phủ tìm cách phải không, nhưng ta cho nàng biết, cho dù nàng tới quan phủ, Lý Minh Doãn ta cũng chỉ có hai chữ: "Tuyệt không"."
Lý Minh Doãn căm hận nói.
Lâm Lan khổ sở nói: "Hiện tại chàng quá kích động, chờ chàng tỉnh táo lại, có lẽ sẽ không nghĩ như vậy."
Lâm Lan vừa nói vừa lấy ra một bình sứ nhỏ: "Đây là Đan Tham hoàn, chàng ở chỗ này ăn không ngon, ngủ không yên, cần bồi bổ, ta... Nếu có cơ hội, ta sẽ trở lại thăm chàng."
Lâm Lan đem bình sứ đưa tới, Lý Minh Doãn không nhận, Lâm Lan không thể làm gì khác hơn là đặt bình sứ lên chiếu, quyến luyến nhìn hắn một chút, nước mắt lần nữa dâng lên, lần này, không phải là đóng kịch, là thật tâm khổ sở, nàng rất nhớ hắn, rất muốn ôm lấy hắn, nói với hắn những lời thật lòng, nói ra những khổ sở ủy khuất đã phải chịu đựng, muốn được như trước kia, ở trong lòng ngực hắn làm nũng, nghe hắn nhẹ nhàng nói những lời an ủi, nghe hắn nói, có hắn ở đây, đừng sợ...
Không dám lưu lại nữa, bằng không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thu-cuoi-co-dai-thi-hon/4418079/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.