Cửa ầm ầm mở ra, Lý Minh Doãn nhìn Lâm Lan đứng ở cửa, trợn mắt lên nhìn lại, chẳng lẽ là nhớ thương quá mức, xuất hiện ảo giác?
Lúc trước Lâm Lan vốn nghĩ, Minh Doãn bị giam gần hai tháng, nhất định là mặt đầy râu ria, đầu tóc rối tung như rơm rạ, bộ dạng gầy gò, áo xống mặc dù không rách rưới nhưng chắc là bẩn thỉu như khăn lau, có lẽ nhìn rất chật vật, nàng đã làm tốt tư tưởng, bất kể Minh Doãn biến thành thế nào, nàng cũng không tỏ ra kinh ngạc trước mặt hắn, cho nên, khi nàng nhìn thấy hắn diện mạo sạch sẽ như thường, áo xống sạch sẽ như trước, mặc dù hơi gầy chút ít, nhưng đôi mắt càng thêm trong trẻo, nàng giật mình, quên cả bước đi.
Hai người, cứ như vậy chàng nhìn thiếp, thiếp nhìn chàng, từ mờ mịt không thể tin, dần dần chuyển thành ánh mắt phức tạp, có thương tiếc, có tư niệm, có sầu não, tóm lại là, thiên ngôn vạn ngữ, không biết nói câu nào vào lúc này.
"Lâm đại phu, xin mời! " Mama cùng đi với Lâm Lan thúc giục.
Lâm Lan phục hồi tinh thần, khẽ cúi mặt xuống, che giấu thâm tình, khắc chế mong muốn chạy tới ôm Minh Doãn, chậm rãi đi tới.
Lúc đi đường, vị mama này đã nói qua cho nàng, đừng quên đã hứa hẹn những gì với Thái hậu, bằng không, tự gánh lấy hậu quả, Lâm Lan hiểu được, Thái hậu không yên lòng đối với nàng, cố ý phái người tới canh chừng nàng, cho nên, nàng phải khắc chế, phải kiềm chế chút.
Cử chỉ Lâm Lan bình tĩnh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thu-cuoi-co-dai-thi-hon/4418078/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.