Hàn Thị một mặt khua chiêng gõ trống an bài Minh Châu về với ông bà, một mặt lo lắng chờ tin tức Cổ tiên sinh.
Ngày hôm đó, trong một tòa nhà hơi cũ ở Bắc thành, Tôn tiên sinh hoang mang: "Cổ tiên sinh, ông đây không phải hại ta sao? Ta nghe ngóng được, Hoàng gia căn bản không có đầu tư mỏ than ở Sơn Tây, Ninh Vương cũng mở mỏ nhưng ông không phải người thăm dò, những chuyện này ta có thể thay ông gạt, chỉ cần kiếm bạc, nhưng hiện tại ông nói, hai mỏ mà phu nhân mua đều là phế mỏ, ông nói ta khai báo lại với phu nhân thế nào?"
Cổ tiên sinh ngồi đối diện cau mày tiếc nuối nói: "Ông cho rằng ta muốn như vậy? Bản thân tham gia cũng phải đổ hết số tiền dành dụm mấy năm nay, ta oán người nào đây? Nghĩ muốn phát tài thì phải mạo hiểm lớn, buôn bán là do vận khí, ai biết mỏ tầng than này mỏng, chỉ có chút như vậy..."
Tôn tiên sinh vò vò tay áo, bày ra điệu bộ như thế, chuyện này không phải là đùa giỡn, không cẩn thận là dính vào kiện cáo. "Ông thế nào ta mặc kệ, ban đầu là ông bảo ta yên tâm, đây là cơ hội ngàn năm có một, ta mới nói tốt cho ông trước mặt phu nhân, ông phải nghĩ biện pháp lấy được tiền ra, bằng không, phu nhân nhất định kéo ta và ông đi gặp quan phủ."
Cổ tiên sinh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tôn tiên sinh hồi lâu, cười một tiếng, mỉa mai nói: "Ta nói Tôn tiên sinh, cơ hội ngàn năm kiếm tiền thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thu-cuoi-co-dai-thi-hon/4418041/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.