Lão thái thái nhắm hờ hờ mắt, sắc mặt tái mét, đôi môi run rẩy, hiển nhiên vẫn còn rất tức giận. Du Thị an ủi: "Lão thái thái, là Đinh Thị kia vô lễ, không đáng để người phải tức giận..."
Giọng nói lão thái thái yếu ớt: "Là chúng ta có thẹn với người ta, nhưng tính tình bà ta cũng nóng nảy quá."
"Phải là vô cùng nóng nảy, nói chuyện mà như đánh nhau ấy, ầm ầm ĩ ĩ, căn bản không nghe chúng ta giải thích, đây không phải là khí độ của một vị phu nhân quan gia..." Du Thị căm giận nói.
Lão thái thái mở hai mắt ra, ánh mắt rơi trên người Lâm Lan, khoát khoát tay với Lâm Lan, Lâm Lan bước lên phía trước, khẽ gọi: "Bà nội..."
"Quy củ của bà nội đề ra, trong lòng cô có oán hận không?" giọng lão thái thái tuy nhẹ nhưng câu này cũng có vài phần sức nặng.
Lâm Lan mỉm cười nói: "Sao có thể? Cháu dâu biết bà nội là có ý tốt."
Lão thái thái thở dài một cái, tựa như có chút an ủi: "Cô không cần lo lắng ở đây nữa, đi xuống gọi mẹ chồng cô tới đây."
"Vâng... nhưng là... bà nội không cần phải tức giận, thân thể của mình quan trọng hơn." Lâm Lan nhẹ nhàng khuyên lơn, đưa Ngân Liễu ra khỏi phòng.
"Con thấy Lâm Lan không tệ, tuy nói xuất thân không tốt nhưng rất hiểu biết, lễ phép, lại nhiệt tình tâm huyết." Du Thị khen Lâm Lan, tiện nói luôn Lâm Lan còn tặng mình gối lá trà, sớm hôm nay còn tới xoa bóp cho mình, xoa bóp xong thì lại đi thỉnh an mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thi-hon/4396372/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.