Tới phòng thu chi, Hàn Thị mắng chửi kế toán phòng thu chi Tôn tiên sinh một trận thậm tệ.
"Không có mắt cũng chẳng có não, sao tiền tiêu xài của nhị thiếu gia ngươi lại dám không phát, người nào có thể giữ nhưng nhị thiếu gia thì không thể khấu trừ..."
Tôn tiên sinh toát mồ hôi lạnh toàn thân, liên tục thở dài, khúm núm nói: "Tiểu nhân không dám, thật sự là sổ sách ghi chép rõ không đủ tiền..."
"Vậy thì ngươi cũng phải khẩn trương nghĩ biện pháp xuất tiền tới, thiếu chỗ nào chứ không thể thiếu chỗ nhị thiếu gia." Hàn Thị quyết đoán nói.
"Phu nhân, khoản tiền của nhị thiếu gia không nhỏ, nếu là ít, tiểu nhân vay mượn khắp nơi cũng bổ sung rồi, nhưng là thật sự không có biện pháp, mới rồi đặt mua thôn trang đã..." Tôn tiên sinh nói ra nỗi khổ tâm.
"Được rồi được rồi, nói vừa thôi, nói cũng chẳng có tác dụng gì." Hàn Thị khẩn trương cắt ngang lời Tôn tiên sinh, trừng mắt cảnh cáo.
Tôn tiên sinh tự biết mình lỡ miệng, cúi đầu thấp thỏm. Trong lòng Lâm Lan giật nảy, mụ phù thủy đặt mua sản nghiệp mới? Khỏi cần nói, mụ ta nhất định là đem tiền lời mấy năm cửa hàng của Minh Doãn cùng tiền lời của thôn trang ra mua, cứ như vậy, những thứ bạc này danh chính ngôn thuận sẽ thành tài sản của mụ ta, Lâm Lan đau lòng muốn rỉ máu.
"Lâm Lan, con về trước đi, ta quay về sẽ cho Xuân Hạnh mang bạc đưa qua cho con." Hàn Thị chột dạ, vội vàng đuổi Lâm Lan đi.
Lâm Lan mỉm cười thi lễ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-thi-hon/4396371/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.