Lần này Thẩm Hi chú ý nhìn chằm chằm nên ấm thuốc không bị hỏng, cữ thuốc vừa đúng. Nàng nghẹn thở một hơi rót cạn bát thuốc đắng nghét, mang bát đi tráng rồi đặt cạch xuống bàn, nhanh chóng trở lại ổ chăn nghĩ kế hoạch kiếm tiền. Nằm lăn lộn vui vẻ một lát, Thẩm Hi mới phát hiện muộn thế này mà Người mù còn chưa nằm xuống ngủ, nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hắn vẫn ngơ ngác ngồi ở đầu kháng, ánh nến lập lòe chiếu vào khuôn mặt bị vải che lại phân nửa kia làm tăng thêm một vẻ uy nghiêm thần bí.
Thần bí? Uy nghiêm?
Một Người mù mà thôi, làm sao có vẻ đó?
Thẩm Hi cảm giác trí tưởng tượng của mình ngày càng phong phú, đi qua kéo tay Người mù: “Muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi.” Người mù vẫn như trước đây, ngoan ngoãn để Thẩm Hi cởi bỏ áo khoác ngoài, cùng nàng nằm xuống, đưa tay ra đặt sẵn. Thẩm Hi thổi tắt đèn, dém chăn lại, nằm sát vào lồng ngực ấm áp của Người mù.
“Người mù, có phải do hôm nay cơm không ngon nên ngươi ăn ít không? Mai ta đi mua thịt ba chỉ, làm món thịt kho tàu mà ngươi thích ăn được không?” Người mù không có phản ứng gì, yên lặng nằm cho Thẩm Hi xoa cái bụng chưa ăn no.
“Người mù, ta đau bụng quá, ngươi giúp ta xoa.” Thẩm Hi kéo tay hắn đặt lên bụng mình, ý bảo hắn xoa bụng giúp. Hắn hiểu ý của nàng, đưa bàn tay nhẹ nhàng, từ từ xoa nắn giúp Thẩm Hi. Tay Người mù rất ấm áp, lực xoa không nhẹ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-kho-kiem-com/173239/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.