Chương trước
Chương sau
Lão đại phu không để Thẩm Hi có nhiều thời gian suy nghĩ, chậm rãi nói: “Dù độc trong cơ thể tiểu nương tử có chút phiền toái nhưng ta sẽ kê cho ngươi một thang thuốc, uống trong một tháng, đảm bảo đánh tan hết độc tố.” Thẩm Hi đáp ứng, lại hỏi thêm: “Đại phu, ngài xem lại một chút, tiểu nữ tử vẫn luôn không có nguyệt sự, có phải do những chất độc này không?”
Đại phu mài mực viết phương thuốc, đầu cũng không ngẩng lên, đáp: “Không sao không sao, không phải do ngươi bị bệnh, chỉ là do một loại độc tố thôi. Trước tiên đơn thuốc này ngươi sắc uống trong vòng năm ngày, uống xong lại đến đây ta bắt mạch lại, đến lúc đó xem xem tình huống thế nào rồi điều chỉnh lại đơn thuốc tiếp.” Thẩm Hi trả tiền chẩn trị, cầm đơn thuốc đi bốc thuốc, đau lòng bỏ ra hai lượng bạc mua chín thang thuốc.
Trên đường về, nàng ghé vào tiệm tạp hóa mua một cái ấm sắc thuốc, mang về rửa sạch, bỏ thuốc vào rồi đặt lên bếp đun, một lát sau, phòng bếp đã tràn đầy vị thuốc Đông y.
Thuốc Đông y đúng là khó nuốt trứ danh, hương vị không đắng cũng chát, nhưng nghĩ đến bệnh tình của mình, Thẩm Hi chỉ phải bịt lỗ mũi lại mà rót thuốc vào miệng, khí thế một ngụm cạn sạch vô cùng hào sảng. Nàng rất sợ hãi, đười trước nàng không thể thực hiện được thiên chức của người phụ nữ, vô cùng đáng buồn, nàng cảm giác nếu đời này cũng giống đời trước thì không bằng kết thúc đi để sớm được đầu thai, luân hồi sang kiếp khác.
Có một số sai lầm có thể sửa chữa được, nhưng có một số khuyết điểm vẫn sẽ mãi là khiếm khuyết, ám ảnh trong lòng, cả đời, mấy đời đều không thể sửa chữa được. Nỗi đau không thể sinh con trong kiếp trước do sai lầm thời trẻ đã khiến Thẩm Hi bị tổn thương vĩnh viễn.
Năm ngày sau Thẩm Hi luôn chăm chỉ uống thuốc, đến ngày thứ sau nàng lại đi y quán khám lại, lão đại phu cẩn thận bắt mạch cho nàng, sau đó viết đơn thuốc khác, uống tiếp trong năm ngày. Lần này thuốc đắt hơn, tốn của nàng ba lượng bạc.
Thẩm Hi có chút lo lắng, uống thuốc còn chưa thấy tác dụng ở đâu, bạc đã tiêu một đống, cứ theo tốc độ như này đã sắp đến lúc hết sạch tiền nàng tích cóp. Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, nàng vẫn uống thuốc đàng hoàng. Lại đi khám lại, lão đại phu cuối cùng cũng mỉm cười, chậm rãi nói: “Ba ngày sau nếu có nguyệt sự, cứ uống thuốc như cũ, nếu chưa có thì đừng uống vội, đến đây khám trước đã.”
Ý là mình đã mau khỏi? Thẩm Hi vui mừng rạo rực, tiếp tục đi bốc thuốc, lần này lại là ba lượng bạc.
Nàng về nhà, vội vàng nấu thuốc, một bát lại một bát thuốc xuống bụng. Cái khác chưa nói, nhưng lão đại phu đúng là giỏi giang, đến sáng ngày thứ ba, Thẩm Hi đã đau bụng lâm râm, chưa đến buổi trưa, phía dưới đã có chút máu đỏ thẫm. Dù màu máu chưa đúng, lại ít nhưng đã tốt hơn là không có.
Thế giới này chắc chắn là không có băng vệ sinh, mấy hôm trước Thẩm Hi còn cố ý hỏi qua Thúy Cô, nếu đến tháng phải làm sao bây giờ. Kết quả Thúy Cô trả lời khiến nàng á khẩu, Thúy Cô nói lấy vải rách đùm tro bếp vào là được. Thẩm Hi nghĩ thầm làm vậy không được, mất vệ sinh lại dễ bị bệnh phụ khoa, lỡ phải chữa lại thêm một đống bạc, có khi còn không chữa khỏi được. Vì vậy Thẩm Hi đành tự mình làm đồ dùng, lấy vải bông lần trước nàng dệt nấu sôi lên, hong khô, cát thành hình rồi khâu lại, nhồi bông vào trong làm thành miếng băng vệ sinh đơn sơ. Làm xong, Thẩm Hi tính toán một chút, sau đó giật mình nhận ra giá tiền những cái băng vệ sinh này khá đắt đỏ, về sau mỗi tháng lại phải thêm một khoản chi.
Lần kinh nguyệt này của Thẩm Hi rất bất thường, không chỉ có nhiều khối máu bầm còn bụng đau như cắt, không phải cơn đau bình thường mà như có người lấy dao cùn cứa từng tấc tim gan nàng vậy, cơn đau đớn này khiến Thẩm Hi nhớ lại khi nàng xóa bỏ đứa bé trong bụng mình kiếp trước. Bụng vốn đau, nghĩ miên man đến chuyện này càng nặng nề, Thẩm Hi sợ mình gặp chuyện không may như kiếp trước, cố nén cơn đau đi đến chỗ lão đại phu để bắt mạch, đại phu nói đây là phản ứng bài bỏ độc tố bình thường, phải chịu đựng.
Thẩm Hi bất đắc dĩ, đành bước từng bước nặng nề trở lại nhà, đường về gió lạnh hun hút, thổi nàng vừa lạnh vừa đau. Về đến nhà, Thẩm Hi nằm thẳng lên kháng, trải chăn ra chui vào nằm. Run rẩy nằm trong chăn, nàng thiếp đi lúc nào không hay. Giấc ngủ này khá dài, đến tối Thẩm Hi lại bị cơn đau quặn làm tỉnh giấc. Tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy khô rát cả họng, muốn uống nước ấm nhưng thời tiết tháng Giêng lạnh lẽo, thời đại này lại không có phích nước nóng, nếu muốn uống nước nóng chỉ phải dậy đun. Bụng Thẩm Hi rất đau, nàng lại không muốn ra khỏi ổ chăn ấm áp, cũng không muốn chịu lạnh đi nấu nước, mà nếu nàng không nấu cũng không có ai nấu hộ, trong nhà chỉ có nàng với Người mù, mà Người mù có cũng như không chả làm được gì.
Có lẽ người bị bệnh thường yếu ớt, Thẩm Hi nghĩ đến cha mẹ đời trước, khi ông bà còn sống, mình chỉ hơi đau đầu sốt nhẹ mà cha mẹ đã lo lắng sốt ruột, chăm sóc chu đáo. Muốn ăn gì, uống gì nàng chỉ nói một tiếng là cha mẹ đã đưa đến đầu giường cho nàng. Thẩm Hi nhớ lại có lần nàng bị sốt, khuya rồi vẫn muốn ăn dưa hấu, cha nàng chưa nói một lời lái xe đến siêu thị mua về một quả dưa to cho nàng. Nhớ đến cha mẹ, nhìn lại bây giờ mình đau ốm mà cả một ngụm nước nóng cũng không có, Thẩm Hi cảm giác tủi thân ghê gớm. Nàng vùi đầu vào trong chăn, bật khóc.
“Mẹ...mẹ..”
“Ba...”
Đêm đông rét lạnh, Thẩm Hi bất lực mà khóc thương như một đứa trẻ.
Người mù vẫn ngồi ở đầu kháng, im lặng, giống như pho tượng bị bóng tối bao phủ.
Thẩm Hi khóc một hồi, cảm xúc đè nén từ lúc nàng đến đây, nỗi nhớ cha mẹ, ngôi nhà nơi thế kỉ 21... khiến nàng không ngừng được nước mắt. Khóc đến mệt mỏi, sưng cả mắt lên nàng mới dần yên tĩnh lại. Nằm trong bóng tối một lúc lâu, Thẩm Hi mới đưa mắt nhìn về phía Người mù. Lúc này, trong lòng nàng đã oán giận hắn, vì cái gì hắn lại tàn tật như vậy, nếu hắn có thể nghe thấy, mình nói muốn uống nước nóng, dù hắn có phải sờ mó lục lọi nhưng vẫn sẽ đun được một miếng nước, vậy mà từ đầu tới cuối, hắn chỉ như một pho tượng đá, chỉ biết ngồi yên ở đó, cái gì cũng không làm được. Không thể quan tâm nàng, chăm sóc nàng, dù một chút quan tâm cũng không làm được!
Giờ phút này, Thẩm Hi tự hỏi, mình mệt sống mệt chết, cố gắng chăm sóc hắn, là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì một chút ấm áp giữa hai con người cô độc sao? Nếu chỉ vì thế, ra ngoài đường tìm một người nam nhân khác cũng có thể, cần gì phải đau khổ sống cùng hắn, làm khổ bản thân? Suy nghĩ lại, Thẩm Hi bỗng dao động niềm tin, nàng nhắm mắt lại, giọt lệ nơi khóe mắt yên lặng chảy xuống.
Lúc còn bé, mỗi khi Thẩm Hi khóc, mẹ nàng sẽ bảo: “Hi Hi đừng khóc, con muốn có được cái gì, phải tự nghĩ cách có được chứ, khóc có làm được gì đâu? Hi Hi đã lớn rồi, không được khóc, phải mạnh mẽ lên.” Khi đó, Thẩm Hi sẽ quệt nước mắt, giọng non nớt: “Hi Hi rất mạnh mẽ, Hi Hi nín khóc rồi.”
Giờ khắc này, Thẩm Hi chỉ muốn có mẹ ở bên, hi vọng được bà nói với mình rốt cuộc phải làm gì bây giờ.
Đã khóc lâu như vậy, đứa trẻ cô độc đáng thương chỉ đành xốc lại chính mình, vén chăn ngồi dậy. Vừa chui ra khỏi ổ chăn ấm áp, gió lạnh xộc vào khiến Thẩm Hi rùng mình một cái, ý nghĩ muốn chui lại vào chăn vừa lóe lên nhưng bị dập tắt, dù thế nào đi nữa, nàng vẫn phải nấu cơm nấu thuốc, trời đã tối muộn rồi.
Thẩm Hi mặc quần áo tử tế, đốt nến cho vào đèn, ánh sáng mờ nhạt mang đến một chút nhiệt độ cho căn phòng. Nàng bất đắc dí thở dài, đi phòng bếp nhóm lửa. Hôm nay nàng khó chịu, không muốn nấu cơm, chỉ vo gạo nấu nồi cháo, thức ăn cũng mặc kệ, chỉ vớt chút dưa muối lên ăn kèm. Nồi cháo nấu xong, nàng lại đặt ấm sắc thuốc lên đun, tiếp tục nấu thuốc.
Tâm trạng Thẩm Hi không vui, ăn cũng ít, uống non nửa bát cháo đã thôi. Có lẽ thức ăn hôm nay không tốt nên Người mù cũng không ăn nhiều lắm, uống một bát cháo đã đặt đũa xuống. Thẩm Hi biết hắn chưa no, buột miệng nhỏ giọng nói: “Ăn thêm chút đi, không tối nay lại đói bụng.” Người mù không nghe thấy, tất nhiên là không động đũa, nàng đành múc lấy một bát cháo, tìm cái thìa múc một thìa đưa đến bên mép hắn, môi chạm được cái thìa, có lẽ hiểu được ý của Thẩm Hi, hắn hé miệng nuốt cháo. Thẩm Hi bón từng thìa cháo, Người mù không chê chút nào, rất nhanh đã xong một bát cháo, nàng mới để bát xuống, dọn mâm đi.
Như mấy ngày thường, sau khi ăn cơm xong Thẩm Hi sẽ không ngồi yên, nói huyên thuyên một lát, coi như chuyện phiếm với Người mù, nhưng hôm nay nàng đau bụng, lại không vui nên thu dọn xong đã nằm lại vào ổ chăn, nhìn ánh nến lập lòe mà ngẩn người. Nhất thời, trong phòng yên ắng, chỉ có tiếng ấm thuốc đang sôi sùng sục trong bếp. Thẩm Hi ngơ ngác nhìn chằm chằm ngọn nến, cái gì cũng không nghĩ, cũng không muốn nghĩ, đầu óc trống rỗng...
Vì Thẩm Hi mất tập trung nên cuối cùng, ấm thuốc đun cạn. Đến khi nàng ngửi thấy mùi khét bốc ra, ấm thuốc đã bốc khói đen sì.
“Thuốc của ta!” – Thẩm Hi kêu lên, vội nhảy xuống giường nhấc ấm ra khỏi bếp, nhưng đã muộn, ấm thuốc chỉ còn lại cặn đen. Nàng nhìn một ấm đen ngòm, cùng với số thuốc đã thành than, tất cả ưu sầu bi thương đều ném hết lên chín tầng mây, chỉ còn nỗi tiếc của đau xót: “Đây đều là tiền, tiền cả đấy, thật là đủ xui xẻo, chó cắn áo rách, nhà dột gặp mưa to! Tức chết đi được! Tức chết ta!” Thẩm Hi vừa cọ rửa ấm thuốc, nhỏ giọng lầm bầm.
Ấm thuốc đã cọ sạch, nàng đổ lại một lần thuốc vào, tiếp tục đun, rồi mới trở lên ổ chăn nằm, nhưng lần này nàng học khôn, không suy nghĩ linh tinh mà canh chừng ấm thuốc nghiêm ngặt, sợ lại bị hỏng thêm lần nữa. “Không được, tiền thuốc ngốn quá, tiền bạc tích cóp trong nhà đã mau hết sạch, cần phải nghĩ cách kiếm thêm tiền mới được. Xem nào, cái gì bán ra tiền đây?” – Thẩm Hi lại bắt đầu nói thầm.
Nàng nghĩ đến băng vệ sinh giản dị mà mình mới phát minh thành công, nhưng ngẫm lại, bông ở đây rất đắt, vải bông cũng không rẻ, mỗi lần đến tháng tốn gần nửa lượng bạc, giá thành cao như vậy người bình thường không dùng nổi. Hơn nữa tính thấm hút cũng là vấn đề, vải bông với bông không hút tốt như BVS đời sau, trừ phi nhét thật dày mới không bị tràn, nhưng nếu làm dày quá sẽ không thoải mái. Thêm nữa, bông có thấm nhưng không giữ được, nếu nhiều quá vẫn sẽ thấm vào quần áo. Món hàng này không được, Thẩm Hi đành bỏ qua.
Nàng lại nghĩ đến tất cả những thứ đồ trong kiếp trước, nhưng đồ điện không không có điện, pass, sắt thép – pass, máy móc – pass, hạt giống mới - pass... Cuối cùng Thẩm Hi phát hiện, chỉ có nền ẩm thực vừa phức tạp vừa đơn giản là nàng có thể áp dụng được. Nghĩ hết mọi thức thức ăn, đồ ăn vặt nàng đã nếm đã biết lướt qua đầu, Thẩm Hi mới tìm ra một dạng đồ ăn nơi này không có, đậu phụ!
Những thứ khác quá phức tạp Thẩm Hi không làm được, mà đậu phụ lại đơn giản hơn, kiếp trước nàng chưa được làm qua nhưng đã làm sữa đậu mấy lần bằng máy làm sữa đậu nành. Cuốn sách hướng dẫn sử dụng máy có ghi lại việc làm đậu, dù khi đó nàng chỉ nhìn lướt qua nhưng vẫn có chút ấn tượng về các bước làm.
Nếu nàng vừa bán cháo vừa bán thêm đậu phụ hoặc tào phớ, sẽ không ảnh hưởng đến việc buôn bán hiện tại, được thêm lời chứ không bị lỗ hay mất thời gian nên có lẽ nên thử một lần. Hơn nữa đậu phụ bổ dưỡng, rẻ lại ngon, ăn được quanh năm nên không lo ế. Lúc này Thẩm Hi mới vui vẻ một chút, nàng chuyển mắt, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh mỗi ngày kiếm được một lượng bạc vào túi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.