Bị Hoắc Trung Khê dạy dỗ một phen, An Tu Cẩn đã ngoan ngoãn lại.
Thẩm Hi lại không nhìn được dáng vẻ bẩn thỉu của hắn, cuối cùng vẫn cam chịu đi đun nước cho hắn tắm. Nàng bận bịu trong bếp, lâu lâu nghe được tiếng hai người nói chuyện trên nhà.
Hoắc Trung Khê hỏi: “Ngươi làm thế nào mà mò được tới chỗ này?”
An Tu Cẩn: “Hoàng thúc nói cho ta biết.”
“Sao lâu thế rồi mà Khánh Đào còn chưa tới đây?”
“Hắn nói là còn mấy chuyện chưa làm xong nên bảo ta tới đây trước.”
“Vậy ta phải chúc mừng ngươi rồi.”
Giọng nói kinh ngạc: “Chúc mừng cái gì?”
Hoắc Trung Khê không nói thẳng, chỉ chuyển đề tài: “Trên đường ngươi không gặp phải nguy hiểm gì chứ?”
“Làm sao có thể, một thân công phu của ta không phải để trưng chơi, từ ba tuổi ta đã bắt đầu luyện võ, sư phụ dạy ta không có một ngàn cũng hơn tám trăm. Hồi đó ta...”
“Chỗ này của bọn ta cả lương thực cũng không có.”
“Ta ăn thịt là được, nương tử ngươi làm thịt hun khói ăn rất ngon.” Vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
“An Tu Thận nhớ ngươi.”
“Muốn nhớ thì cứ nhớ đi, dù sao ta cũng chả nhớ hắn. Nếu về sau ngươi có thấy hắn thì nói cho hắn một câu, tiền sinh hoạt phí của ta bị khất bao nhiêu tháng rồi, ta đã nghèo đến không mua nổi một thân quần áo tử tế đây này.”
“Nhà ta nhỏ, không có chỗ ở cho ngươi.”
“Tôn tử kia, ngươi đúng là đồ vô dụng, nếu lão tử đã đến chỗ này, tất nhiên là đã hạ quyết tâm chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dai-kho-kiem-com/1630645/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.