Sau khi kết hôn, Chu Tử Tri với Úc Trạch dọn về Úc gia, ở đây gần các bệnh viện trung ương, tương đối thuận tiện trong việc kiểm tra định kỳ và sinh con sau này.
Hơn nữa nhà mới vẫn còn thoang thoảng mùi gỗ và mùi sơn mới, Chu Tử Tri ngửi mùi thấy khó chịu sợ ảnh hưởng xấu tới bé bi.
Lấy Từ Thọ Tình làm gương, mọi người đều cho rằng Chu Tử Tri thể chất tốt, phản ứng nôn nghén sẽ không quá dữ dội, ai ngờ đến tuần thứ tám, dù ăn hay không cô đều ói cả ra, đến tuần thứ mười hai, gần như nôn ra mật xanh.
Ở công ty Úc Trạch thường xuyên thất thần, ngày đêm tranh thủ chạy về săn sóc Chu Tử Tri, đến tận tháng thứ ba, cô mới có dấu hiệu bớt nôn nghén.
Hiện tại chẳng những vị giác của cô thay đổi rất lớn mà đến khứu giác cũng trở nên mẫn cảm rất nhiều, không thoải mái là nổi nóng ngay.
Úc Trạch về đến nhà phải lập tức tắm rửa, đánh răng, thay quần áo, từ trong ra ngoài đều cọ rửa một lần, xác định không còn mùi thuốc lá, mới được phép chạm vào cô.
"Hôm nay có đếm máy thai không?"
"Có."
Chu Tử Tri ngồi ăn cà chua bi, mỗi ngày cô đều nghe lời dặn của bác sĩ mà lưu ý tình huống của đứa bé, khóa học dinh dưỡng hay hướng dẫn chăm con đầu lòng cô đều ghi danh tham dự đầy đủ.
Đến khi bản thân mình làm mẹ, cô mới biết có nhiều việc không dễ dàng gì.
Cái loại không dễ dàng đó sẽ kéo dài thật lâu, sẽ theo cô suốt nửa đời còn lại.
Úc Trạch ra ngoài, khi về nhấc theo một túi giấy,anh cười nói, "Tử Tri, anh mua cho cục cưng mấy con khỉ con dễ thương lắm này."
Toàn bộ đồ trong túi giấy đổ xuống giường.
Có khoảng mười con khỉ bằng bông rất nhỏ, cô đến gần, cầm lấy hai con khỉ con vuốt vuốt, bóp cái đuôi có thể kêu lên vài tiếng, vỗ đầu còn biết đọc thơ Đường, ca hát, mở công tắc dưới chân lại xoay tròn khiêu vũ, mỗi con khỉ con đều khác biệt, rất nhiều chức năng thú vị.
"Con nào cũng đẹp."
Úc Trạch thấy Chu Tử Tri thích, anh vui mừng, nhịn không được sờ sờ mặt cô, "Mặt tròn quá"
Trước kia là hơi mũm mĩm, bây giờ là mập thật.
Cảm giác đã tay, Úc Trạch lại xoa nắn.
Chu Tử Tri khóe miệng rất nhỏ kéo ra, đứa nhỏ nằm trên dạ dày, cô ăn cũng không nhiều nhưng cân nặng vẫn tăng dần đều, thay đổi rõ nhất chính là ở gương mặt.
Cô thấy cứ tiếp tục như vậy, chắc không dám soi gương luôn.
"Ngồi xuống đây." Úc Trạch nói, "Cho anh ôm một lát."
Chu Tử Tri ngồi xuống bên cạnh, ngửa đầu hôn Úc Trạch, hơi thở dồn dập, hai người càng lúc càng chìm đắm.
"Anh uống cà phê hả?"
"Ừ." Úc Trạch vẫn chưa thỏa mãn đưa mặt tới gần lần nữa, "Có uống một chút."
Chu Tử Tri đẩy mặt Úc Trạch ra, "Đừng hôn nữa, không tốt cho con đâu."
Úc Trạch nghe vậy, nhiệt hỏa ham muốn trong nháy mắt dập dắt không còn một mảnh, anh ôm một đống khỉ con vào phòng baby.
Căn phòng màu sắc tươi sáng ngập tràn thú bông, từ rèm cửa sổ đến từng bức tượng nhỏ, mỗi một món đồ đều do anh và cô lựa chọn tỉ mỉ, bọn họ chỉ để ý tìm mua về những thứ có ý nghĩa, cũng không nhất thiết là những thứ đắt tiền.
Úc Trạch ở trong phòng chốc lát, anh ra cửa, nhìn thấy Khâu Dung bưng bồ đào lên.
Khâu Dung nhìn cửa phòng, "Vậy con bưng bồ đào cho con bé ăn đi."
Úc Trạch nhíu mày, "Cô ấy vừa mới ăn cà chua xong." Lại ăn bồ đào, có sao không?
"Không sao đâu." Khâu Dung nói, "Các loại trái cây khác con bé ăn không được, chỉ ăn có hai loại này, bây giờ còn rất thèm ăn nữa mà." Nhiều khi hai ngày nữa hết thèm ấy chứ, mang thai hay vậy lắm.
Úc Trạch cầm quả nhỏ phóng vào miệng, bưng chén đi, "Vậy con về phòng đây."
"Nghe mẹ dặn nè, " Khâu Dung giữ chặt Úc Trạch, "Tử Tri tiếp tục như vậy không được đâu, bây giờ con bé chỉ ăn rau dưa, không chịu ăn thịt, tôm cá cũng không ăn, sau này đứa bé sẽ bị thiếu dinh dưỡng."
Hồi đó cứ nghe mấy chị em than bảo con gái họ mang thai không chịu ăn rau cải, con dâu bà thì giỏi hơn, chỉ ăn rau cải, gắp thịt cho liền nói không thích, như vậy sao được.
"Con thường xuyên khuyên nhủ con bé đi, bây giờ đang mang thai, cái gì cũng đều là cấp cho hai người, béo cũng được, sinh con xong tự nhiên sẽ gầy đi, nhất định không được ăn kiêng."
Úc Trạch thái dương giật giật, "Mẹ, Tử Tri nói hồi trưa cô ấy có ăn thịt mà."
"Có ăn." Khâu Dung nói, "Hai miếng mỏng dính." Nhai chưa xong đã phun ra rồi.
Úc Trạch, "..."
Anh bưng bồ đào tiến vào gian phòng.
Chu Tử Tri ngẩng đầu, thấy khuôn mặt anh nghiêm túc, chống lại ánh nhìn của cô biến thành bất đắc dĩ.
"Sao vậy anh?"
Chu Tử Tri hỏi ra câu này, đồng thời não bộ vận chuyển thật nhanh, chín mười phần trăm là mẹ chồng lại nói gì cô rồi.
Thí dụ như cô ăn ít hoặc là cô không chịu vận động chẳng hạn.
Trước kia Úc Thiến mang thai, cô chỉ là người đứng ngoài quan sát, cũng không có cảm động lây gì hết, hiện tại đổi thành người trong cuộc, hoàn toàn cảm nhận được cái gì là khổ sở tự biết.
Lúc này cô mới vừa hơn bốn tháng, mẹ chồng mở miệng một tiếng vì cháu nội, chờ sinh con ra, phỏng đoán lại cực kỳ khủng khiếp.
Úc Trạch đút bồ đào cho Chu Tử Tri, "Lần trước kiểm tra, em có chút thiếu máu."
Chu Tử Tri ăn bồ đào, "Ừa."
Úc Trạch tiếp tục thong thả ung dung hỏi, "Bác sĩ có bảo ăn thịt nạc nhiều không?"
Chu Tử Tri bỏ vỏ bồ đào vào trong giỏ rác, "Có."
Cô hiểu rõ theo quá trình tăng trưởng của bé, chính cô sẽ tiêu hao năng lượng rất lớn, nhưng bây giờ mỗi khi ngửi thấy mùi thịt thôi là muốn nôn rồi, cầm cự một chút cuối cùng cũng phải nhảy vô nhà vệ sinh ói hết ra.
Úc Trạch trầm tư một khắc, lại tiếp tục đúc Chu Tử Tri ăn bồ đào.
"Anh ăn đi." Chu Tử Tri nhìn vẻ mặt anh, có chút đoán không ra, "Úc Trạch."
Úc Trạch nâng mí mắt, tựa hồ mới hoàn hồn, "ừ?"
Chu Tử Tri nói, "Đừng đúc em nữa."
Úc Trạch nhéo nhéo sống mũi, cố làm ra vẻ bị thương, "Bắt đầu ghét bỏ anh rồi."
Anh tra cứu tài liệu, phụ nữ mang thai, tâm tình, nhiều phương diện biến hóa khó đoán, anh sợ cô mắc bệnh trầm cảm.
Chu Tử Tri khác biệt với đa số mọi người, trạng thái tinh thần của cô vốn đã phải trải qua tổn thất khủng khiếp, vất vả lắm mới quay trở lại nhịp sống bình thường.
"Nghĩ gì thế?" Chu Tử Tri vuốt đầu tóc anh một cái, đầu ngón tay vuốt lên vết nhăn giữa hai hàng lông mày của anh, "Sao mà em mang thai, anh lại đa sầu đa cảm hơn em nữa vậy."
Úc Trạch ngửa thân ra sau, "Anh đang cảm nhận tâm trạng làm ba mà."
Vừa vui sướng vừa khẩn trương, nhất là lúc anh ở công ty, nhìn không thấy sờ không được, lo lắng thấp thỏm không thôi, thỉnh thoảng cứ nhìn điện thoại di động, sợ bất ngờ có cuộc gọi trong nhà hoặc là điện thoại từ bệnh viện.
Úc Trạch trong lòng thở dài, loại tâm tình phức tạp còn sẽ kéo dài qua nhiều con trăng nữa đây.
"..." Chu Tử Tri vỗ vỗ mu bàn tay Úc Trạch, "Vậy anh từ từ cảm thụ đi nhé."
Úc Trạch nhíu mày, "Đi đâu đó? Em không ăn bồ đào nữa hả?"
"Thở không được." Chu Tử Tri nói, "Em ra ngoài đi dạo một chút."
Úc Trạch không yên tâm, "Xuống lầu chầm chậm thôi, nhớ nhìn đường."
Một giây sau lại nói, " Đừng có chạm vào Vương Tử."
Bên ngoài truyền đến giọng Chu Tử Tri, "Dạ, em biết rồi."
Ở trên ghế đổ vài tiếng chuông, Úc Trạch gọi điện thoại cho Từ Thọ Tình, "Mẹ, con là Úc Trạch."
"Chao ôi." Từ Thọ Tình ở đầu bên kia điện thoại cao hứng hỏi, "Hai đứai ăn cơm tối chưa?"
Úc Trạch nói, "Dạ chưa."
Anh giơ tay lên vân vê thái dương, "Mẹ, con muốn thỉnh giáo mẹ một chút."
Từ Thọ Tình, "Chuyện gì? Con nói đi."
Tiếp cuộc gọi này, phản ứng đầu tiên của bà chính là liên quan đến con gái, nếu không con rể đâu có gấp rút vậy, càng không vô duyên vô cớ nói đến việc nhà.
"Có phải nó lại ói nữa?"
Từ Thọ Tình lo lắng, mặc dù biết đó là quá trình sẽ phát sinh của một người phụ nữ sinh con, thế nhưng sự việc xảy ra trên thân con gái mình, liền không thể coi như bình thường được.
"Tử Tri giống như càng lúc càng nghiêm trọng."
Úc Trạch đứng ở sân thượng, ánh mắt theo sát bóng hình đi xuyên qua vườn hoa, thỉnh thoảng đáp lại Từ Thọ Tình, "Dạ, phải."
Cúp điện thoại, Úc Trạch xuống lầu, cánh tay cuồn cuộn săn chắc lộ ra sau ống tay áo được sắn lên, "Vú Ngô, trong nhà còn trứng gà không?"
Vú Ngô trong phòng bếp gật đầu, "Còn còn."
Bà đem tay lau chùi trên tạp dề, "Thiếu gia, cậu muốn làm cái gì? Để vú làm cho."
Úc Trạch tìm được trứng gà, "Dạ không cần."
Vẻ mặt kỳ quái, vú Ngô lui qua một bên, sai bảo mấy người giúp việc khác ra ngoài, bà ở lại giúp một tay.
Úc Trạch đem hai trứng gà gõ gõ ở miệng chén, tách vỏ trứng ném vào giỏ rác, bàn tay cầm đũa không ngừng khuấy.
Vú Ngô liếc nhìn, nhìn ra là muốn trưng trứng cách thủy, bà già thế này, ở Úc gia giúp việc mấy mươi năm, mãi đến khi Chu Tử Tri vào nhà, mới thấy được cảnh này.
Thiếu gia hết sức thương yêu vợ, so với lão gia năm xưa chẳng kém chút nào.
Yếu tố di truyền rất quan trọng, vú Ngô yên lặng nghĩ.
Úc Trạch đánh trứng xong, bắt đầu lau dao phay, "Vú Ngô, đưa con một khối thịt nạc."
Vú Ngô chao ôi một tiếng, tay chân lanh lẹ đưa thịt tới, không quên nhắc nhở một câu, "Thiếu gia, cơm tối đều nấu sắp xong rồi."
"Rửa lồng hấp giúp con với." Úc Trạch thấp giọng phân phó, cổ tay dùng sức, cắt thịt nạc thành ba phần, băm nhỏ.
Vú Ngô nhìn là biết ngay.
Phụ nữ có thai không ăn thịt là không được, phu nhân sốt ruột, nói với mọi người tìm cách để làm các món ăn đa dạng từ thịt, chính là chỉ chưa có ai nghĩ tới trộn thịt bầm và trứng trưng cách thủy cả. (T: nhắc tới là thèm mắm chưng quá, ở Bắc và Trung có hay làm món này không nhỉ?)
Úc Trạch đem thịt bằm bỏ trong chén trứng, bật bếp lên, anh rửa tay, xoay người đi tìm Chu Tử Tri.
Vú Ngô đi theo sau tìm Khâu Dung.
Khâu Dung nghe, chậm chạp ôm đống len lên, "Con bé nếu có thể ăn thịt bầm trộn trứng trưng cách thủy, sau này mỗi ngày đều làm cho con bé ăn."
"Buổi tối thì đổi sang gan heo canh trứng."
Vú Ngô lên tiếng, "Cho gừng vào không ạ?"
"Thôi đừng." Khâu Dung nhăn nhăn chân mày lá liễu, "Bây giờ vị giác của con bé rất nhạy, mấy món ăn đừng cho mấy loại rau củ nặng mùi vào."
Bà sờ sờ áo lông màu xanh cỏ trong tay, "Vú Ngô, vú xem áo lông tôi đan ống tay áo có phải hơi ngắn không?"
"Không ngắn." Vú Ngô cười nói, "Phu nhân may vá thật không tệ."
"Già rồi." Khâu Dung nghe cũng cười cười, "Rất nhiều hoa châm đều nhớ không được."
Này nếu là mười mấy hai mươi năm trước, mũ quả dưa của mấy đứa nhỏ bà cũng có thể dùng len sợi đan móc ra được.
Trong hoa viên, Úc Trạch kéo Chu Tử Tri, hai người đứng ở dưới cây thạch lựu, những quả thạch lựu treo nặng trĩu trên đầy, có trái đã nứt vỏ.
"Có muốn ăn hay không?"
Chu Tử Tri đưa ngón tay chỉ, "Em muốn ăn quả đó."
Úc Trạch dùng cánh tay câu, kéo lấy nhánh cây, dùng sức túm xuống, hái quả lựu lớn trên cây.
Có một đường nhỏ nứt ra, hạt thạch lựu lộ bên ngoài, sáng trong đỏ tươi.
Úc Trạch tách quả lựu ra làm hai, đưa một nửa cho Chu Tử Tri.
"Ăn chút thôi, lát về ăn trứng nữa."
Chu Tử Tri ăn một ít, rất ngọt, đây là ba ba Úc Trạch tự mình chăm sóc, kể cả cây đào, cây hạnh, bồ đào, cùng nhiều chủng loại thực vật, đều sinh trưởng rất tốt.
Chu Tử Tri đem hạt lưu còn dư đưa đến bên miệng Úc Trạch.
Úc Trạch cúi đầu, dùng đầu lưỡi cuốn vào trong miệng, liếm liếm đường vân lòng bàn tay Chu Tử Tri.
Đằng sau truyền đến tiếng Khâu Dung, kêu Úc Trạch và Chu Tử Tri về.
Chén thịt trứng kia Chu Tử Tri ăn ngon lành.
Khâu Dung yên tâm không ít, có thể ăn là được, Úc Nguyện ở Nhật Bản xảy ra chút chuyện, Úc Thành Đức đi sang bên đó rồi, bà đi không được, ở đây toàn tâm toàn ý chiếu cố con dâu, nếu như lại có chuyện gì, bà thật không biết nên làm cái gì bây giờ.
Sau đó, Chu Tử Tri ăn thịt trứng hầm cách thủy hơn một tuần lễ, từ từ, thai vị điều chỉnh một chút, khẩu vị chuyển biến tốt.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Sau mang thai, Úc tiên sinh nghẹn không phát tiết, nghẹn một lúc sau, anh có chút không kháng cự được.
"Phụ nữ có thai nội tiết sẽ phát sinh một loạt biến hóa, ham muốn giảm bớt..."
Úc Trạch gập sách lại, ánh mắt thật sâu trầm trầm nhìn qua Chu Tử Tri, "Em nói trên sách viết là thật là giả?"
Chu Tử Tri nghiêng thân thể, nhỏ nhỏ vụn vụn hừ lạnh từ trong miệng cô phát ra, "Nhẹ nhẹ."
"Ừ."
Úc Trạch ôm Chu Tử Tri, nhẹ nhàng từ từ cọ xát, cọ cọ.
Nếu như nhanh lên, dồn dập, có khi không mệt nhọc đến mức như vậy, thời gian trôi qua vô cùng chậm, mười mấy phút nóng đốt.
Thế nên bọn họ cảm nhận được triền miên trước nay chưa từng có.
Lau sạch thân thể, Chu Tử Tri nằm ở trên giường, "Con đá em."
Úc Trạch kề mặt qua, "Hình như là vung quả đấm."
Trong chốc lát ở bên trái, trong chốc lát lại chạy đến bên phải, hết sức hoạt bát.
"Hiếu động như vậy, nhất định là một tên tiểu Ma vương."
Úc Trạch một phen bình luận, miêu tả hình dáng bụng Chu Tử Tri, "Xoa dầu chưa?"
Chu Tử Tri lắc đầu, "Chưa."
Sau khi kiểm tra có thai, Úc Trạch mỗi ngày đều xoa dầu cho cô, trên bụng sạch sẽ, không có vân thai dài, bất quá sau thắt lưng có hai cái.
Úc Trạch hướng lòng bàn tay đổ một chút dầu, dịu dàng bôi ở trên bụng Chu Tử Tri, ngang hông, còn có trên đùi nữa.
Anh xoa riết quen, không biết phiền là gì.
"Đồ của em mặc sắp hết vừa rồi." Úc Trạch nói, "Anh có mua thêm cho em đó, đều đặt ở trong tủ, ngày mai ở nhà em thử xem có hợp hay không."
Đợi một hồi, không đợi đáp lại, Úc Trạch thấp giọng gọi một lần, "Tử Tri?"
Anh giương mắt, cô gái trước mặt đã ngủ thiếp đi, khóe mắt đuôi mày chói lọi mẫu tính, trước kia không hề có.
Vài ngày sau, Chu Tử Tri cùng Úc Trạch đi đảo Tể Châu hưởng tuần trăng mật.
Khâu Dung hết lần này đến lần khác dặn dò, "Đừng để mệt nhọc quá."
Úc Trạch đeo lên kính râm, "Mẹ, con sẽ chú ý."
"Chỉ mình còn chú ý không được." Khâu Dung nhìn sang Chu Tử Tri, "Tử Tri, thân thể của con con rõ ràng nhất, mệt mỏi phải nói cho A Trạch biết nghe không."
Chu Tử Tri kiểm tra giấy chứng nhận, ngẩng đầu cười một tiếng, "Dạ."
Ở đảo Tể Châu, Chu Tử Tri và Úc Trạch đặt lịch chụp ảnh, chụp một bộ ảnh bầu.
Bụng Chu Tử Tri hiện lên đường cong rõ ràng.
Úc Trạch từ phía sau lưng ôm Chu Tử Tri, hai tay đặt trên bụng cô.
Lưng anh khẽ cong, dán lên cô, một tư thế bảo vệ hoàn toàn.
Hôm đó hết sức thuận lợi, Chu Tử Tri đổi vài bộ quần áo trang nhã, về sau hào hứng, đồng ý để một tạp chí lên hình.
Cô mang theo con lên bìa tạp chí.
Thiệu Nghiệp liếc liếc bụng bự Chu Tử Tri, "Tất cả thông báo đều áp chế đến sang năm."
"Sáu tháng cuối năm chị không thoát ra được à?"
Hắn không hiểu, dựa theo ngày sinh dự tính, Chu Tử Tri hẳn là tháng Ba sẽ sinh, nửa năm sau đã có thời gian rãnh rồi.
Chu Tử Tri cười cười.
Cùng là phận gái Giản Dư mắt trợn trắng, nhìn Thiệu Nghiệp như kẻ ngốc, "Nào có ai mới vừa sinh em bé xong liền ra làm việc chứ, lại không phải nghèo khó gì, chị Tử Tri muốn chăm sóc em bé đó."
Thiệu Nghiệp sờ mũi, "Hầy, em nói có lý."
Hắn giơ giơ cái cằm lên, "Bên cạnh có cái ghế, Giản Dư, em dìu chị Tử Tri đi ngồi đi."
Giản Dư bồi Chu Tử Tri đi đến chỗ cái ghế đó, thân thể Chu Tử Tri nặng nề, khí sắc lại rất tốt, giữa đường đón tiếp lời chúc phúc của các nhân viên.
"Chị Tử Tri, chị muốn nuôi con bằng sữa mẹ hả?"
Giản Dư nhỏ giọng hỏi, muốn ở nhà hơn một năm, cô đoán là như thế.
Chu Tử Tri gật đầu, "Ừ."
"Tốt vậy." Giản Dư cười nói, "Bạn học em nói cho con bú bằng sữa mẹ rất tốt cho sự phát triển của bé, cơ thể mẹ cũng khôi phục tốt hơn nữa." Lại tiết kiệm tiền.
Chu Tử Tri kinh ngạc, "Bạn học em?"
Giản Dư dạ dạ hai tiếng, "Có mấy đứa lên chức mẹ rồi."
Cũng đều một thời cởi chuồng tấm mưa, hâm mộ các cô ấy ghê.
Chu Tử Tri hé miệng, khẽ cười lắc đầu, thế mà cô cứ xem Giản Dư như một đứa con nít.
"Em với Thiệu Nghiệp vẫn tốt chứ?"
"Dạ." Giản Dư sờ móc khóa điện thoại di động, sắc mặt đỏ bừng, "Tụi em rất tốt."
Cô đột nhiên nói, "Chị Tử Tri, em có quyển sách bán bản quyền rồi! Sang năm sẽ ra quyết định."
Chu Tử Tri cười rộ lên, "Chúc mừng em."
"Chị, em luôn có một nguyện vọng." Giản Dư vội vàng nói, "Em ước chị có thể thể hiện nhân vật trong tác phẫm của em."
Chu Tử Tri nhẹ nhíu mày, "Để sang năm chị xem thử nhé."
Cô nói thêm, "Nếu kịch bản thích hợp, chị sẽ diễn."
Giản Dư lộ ra nụ cười sáng lạn, "Dạ."
Năm sau, cách ngày sinh dự tính ngày càng ngày càng gần, Chu Tử Tri một chút động tĩnh cũng không có, đứa nhỏ rất bình tĩnh, thân thể của cô sưng phù lợi hại, lại ngủ không ngon, ban đêm lăn qua lộn lại lăn qua lăn lại.
Mỗi lần đi bộ đều cảm thấy dưới bụng tuột tuột, cứ tưởng sắp sinh.
"Cục cưng biết mẹ mệt mỏi." Úc Trạch cầm khăn lông lau nước trên chân Chu Tử Tri, "Ngày đó đến, cục cưng sẽ gặp mặt chúng ta."
Hết thảy y như Úc Trạch nói, sáng ngày sinh dự tính, Chu Tử Tri mơ mơ màng màng đi vệ sinh, cô kinh hoảng đi ra, cả nhà đều đi bệnh viện.
Chu Tử Tri điều kiện bình thường, miệng cung mở vô cùng chậm, nhưng lại vô cùng khó chịu, cô đau đến toát mồ hôi toàn thân, chốc lát cả người giống như mới vớt dưới nước lên.
Từ Thọ Tình và Chu Kiến Huy đã có mặt từ sớm, lúc này đều ở bệnh viện.
"Hay là mổ đi?"
Chu Kiến Huy là đại lão gia, ở ngoài phòng bệnh nghe tiếng con gái khóc, trong lòng quặn thắt.
Úc Thành Đức đứng kế ông, ở cách xa, vẫn nghe rõ ràng.
"Sinh con phải đâu." Từ Thọ Tình sắc mặt ngưng trọng, "Nhẫn nại sẽ tốt thôi."
Khâu Dung suy nghĩ, "Chỉ sợ không phải tạm thời, thân gia, mọi người sang sofa ngồi đi."
Từ Thọ Tình thở dài, vừa rồi bác sĩ y tá đến nói, miệng cung còn chưa mở, là còn sớm.
Chuyện này chẳng ai giống ai, có người mở hai ngón tay còn không có cảm giác gì, đi nhà vệ sinh, đứa nhỏ rớt ra cái rầm.
Có người thì thảm, như chết đi sống lại.
Từ Thọ Tình gọi Chu Kiến Huy đi, đàn ông con trai cũng chẳng giúp được gì.
Úc Thành Đức nhìn Chu Kiến Huy rời đi, anh đẩy đẩy mắt kính treo trên sống mũi, chắp tay sau lưng cùng đi qua.
Hành lang rất dài, không có người nào.
Úc Trạch ở trong phòng bệnh, Chu Tử Tri ngắt nhéo tay anh tạo thành mấy vết đỏ ửng.
"Đau quá." Chu Tử Tri thanh âm khàn khàn.
Úc Trạch kế bên đếm nhịp, anh nhíu mày, "Quy luật lúc trước cứ mỗi 15 – 16 giây co thắt một lần, bây giờ lại không theo quy luật."
Chu Tử Tri tuyệt vọng.
"Lấy nước mật ong cho em uống đi anh."
Úc Trạch buộc tóc cho cô, lau mồ hôi trên mặt cô, lại sờ bụng cô "Mấy món đồ kia có hữu dụng không?"
Chu Tử Tri nằm ngửa, điều chỉnh hô hấp, "Sẽ không dùng tới."
Trước đó cô tưởng sẽ dùng, hiện tại uống mật ong đã thấy đỡ hơn rồi.
Anh đổ đầy ly nước mật ong cho cô.
Khâu Dung và Từ Thọ Tình vào, đóng cửa lại, người đứng người ngồi, bồi Chu Tử Tri nói chuyện.
"Mẹ, mở tivi xem." Chu Tử Tri một hơi uống hết nước mật ong, cô muốn xem cái gì đó để giết thời gian.
Khâu Dung không động đậy.
Từ Thọ Tình cười nói, "Thân gia, Tử Tri gọi chị đấy."
Khâu Dung sững sờ, bà gấp rút đi tìm điều khiển từ xa, trong mắt sinh ra vui vẻ, điều này có thể gọi bà, giải thích rõ là xem bà như người một nhà rồi.
"Con thấy thế nào?" Từ Thọ Tình hỏi, "Tử Tri, đau lắm hả?"
Chu Tử Tri nói, "Lúc đau lúc không mẹ."
Từ Thọ Tình cùng Khâu Dung nhìn nhau một cái, vậy còn sớm.
Ban đêm Chu Tử Tri đột nhiên đau nhiều lần hơn, cô cho là muốn sinh, gọi Úc Trạch đi thông báo y tá, kết quả y tá vừa đến, nói cửa cung mới mở 1 ngón tay.
Chu Tử Tri một chút cũng không muốn biết trên mặt mình là vẻ mặt gì nữa.
"Leo cầu thang nhiều vô." Y tá nói một câu, cô đã thấy nhiều, chuyện như vậy chỉ có dựa vào chính mình thôi.
Vì vậy, Chu Tử Tri bò cầu thang số lần tăng nhiều, Úc Trạch dẫn cô ở trong hành lang lúc ẩn lúc hiện.
"Đều sinh cả rồi." Chu Tử Tri thở một ngụm nói, "Trên tầng kia, mấy phòng khác sinh hết trơn rồi."
Úc Trạch nói."Sắp tới em bây giờ."
Chu Tử Tri, "..."
"Anh nói câu này mấy lần rồi."
Bò lên hai tầng, Chu Tử Tri nói, "Sữa bột có mang theo không?" Cô không xác định khi nào mình vỡ nước ối.
Úc Trạch ở phía sau, phòng ngừa cô trượt chân, "Có mang."
"Còn máy chụp hình?" Chu Tử Tri suy nghĩ một chút, "Chừng nào sinh anh theo em vào phòng sinh, nhớ chụp lại đó."
Úc Trạch hầu kết lăn, đến lúc đó anh có thể sẽ hoảng loạn luống cuống đấy em à.
Liên tục đau hai ngày một đêm, Chu Tử Tri mới vỡ nước ối, cô cảm giác thấy được ánh rạng đông.
Khâu Dung ở cửa, "Nhanh lên, lúc mẹ sinh A Trạch chính là vỡ nước ối đứng đó."
Rất nhanh, y tá kiểm tra nói chuẩn bị một chút, chuyển lên lầu năm.
Chu Tử Tri tóc tai bù xù, trên người đều là mồ hôi, cô bị đẩy mạnh vô phòng chờ sinh.
Hai giờ kế tiếp mới là cơn ác mộng thật sự.
Chu Tử Tri vô số lần hối hận vì sao không yêu cầu đẻ mổ, cảm giác sắp chết đến nơi.
Cô đau phát run.
Người nhà hai bên đều đang đợi ở ngoài, nghe tiếng hét, trái tim mọi người nhảy lên tận cổ họng.
Úc Trạch ở phòng chờ sinh với Chu Tử Tri, anh không giúp được gì, vờn quanh chóp mũi đều là mùi máu tanh, điều có thể làm duy nhất chính là nắm chặt tay cô.
Bà đỡ nói đầu ra rồi, lập tức đẩy mạnh phòng sinh một khắc kia, Chu Tử Tri muốn khóc, cô cuối cùng có thể nhìn thấy cục cưng rồi.
Ở phòng sinh thêm mười mấy phút, Chu Tử Tri thoải mái hơn nhiều, bụng xẹp xuống, tiếng khóc oa oa nổ vang bên tai, cô mừng đến phát khóc.
Úc Trạch vuốt tóc ướt ra sau tai cho cô, cúi người hôn một cái.
Bà đỡ cười nói, "Là bé gái, năm cân bảy lượng." (1 cân = 0.5 kg)
Cô liếc mắt nhìn di động trên bàn, "Thời gian là mười một giờ năm mươi hai phút."
Bà đỡ yêu cầu Chu Tử Tri lặp một lần.
Chu Tử Tri nói, "Bé gái, năm cân bảy lượng."
Bà đỡ đặt đứa bé vào trong xe nôi, lại đem chiếc giường Chu Tử Tri nằm cùng xe nôi hợp nhất, cùng đẩy ra khỏi phòng.
Úc Trạch một đường đi theo sau, khóe mắt buông thõng, sắc mặt bơ phờ, nhưng gương mặt vẫn luôn tươi cười ánh mắt rơi trên người vợ, lại nhìn sang con gái nhỏ, tâm tình khó diễn tả thành lời.
Ở cữ chính là lần thứ hai sống lại.
Trong nhà có người chăm sóc chuyên nghiệp, người giúp việc, Khâu Dung cũng không đi đánh bài, nhiều người săn sóc bé như vậy, Chu Tử Tri rất nhẹ nhàng, chỉ chú ý ở trong phòng điều dưỡng thân thể.
Chu Tử Tri nằm nghiêng vén áo, cho con bú.
Úc Trạch ngồi ở một bên.
Chu Tử Tri thẹn thùng, xấu hổ, "Đừng nhìn."
"Của anh mà." Úc Trạch bĩu môi, không vui, "Bây giờ có con rồi, nhìn cũng không cho."
Đãi ngộ rớt xuống ngàn trượng.
Chu Tử Tri dở khóc dở cười, "Vậy anh cứ nhìn đi."
Úc Trạch nửa ngồi, ánh mắt sáng quắc, đi tới gần chiếm lĩnh một bên.
Thân thể vô cùng mẫn cảm run lên, Chu Tử Tri nhỏ giọng, "Đừng đụng, có vi khuẩn đó."
Úc Trạch vịn lấy cái trán, "Gần gũi chút xíu cũng không được."
Hôn lên đầu đứa con đang nằm sấp, Chu Tử Tri nói, "... Buổi tối con ngủ rồi hôn."
"Anh nhớ kỹ, buổi tối không được phép kiếm cớ đâu đấy." Úc Trạch nhìn chân con gái, "Dài giống anh."
"Ừ." Chu Tử Tri cười, "Con gái thường giống ba nhiều hơn."
Úc Trạch đem di động chụp hình.
Anh đăng ảnh ba bàn chân lên weibo.
Từ trái sang phải, ba ba, mami, con gái.
Tấm hình kia nhận được phản ứng rất lớn, đám fan trên mạng đều đang đợi tiểu công chúa, cuối cùng xuất hiện rồi, mặc dù chỉ là mấy ngón chân, bất quá một chút cũng không giảm bớt vẻ đáng yêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]