Chương trước
Chương sau
Úc Thiến đang đi trên đường, đột nhiên một bài hát tiếng Anh với chất giọng trầm thấp bắt nguồn từ phía trái trung tâm vang lên, như một cơn gió lốc xuyên qua trái tim cô.

Cô dừng bước một cách vô ý thức.

Sau đó lại cảm thấy châm chọc.

Ở đây mà cũng nghe thấy tiếng ca của người đàn ông kia.

Dường như đang nhắc nhở cô về quá khứ, từng câu chuyện đều phát sinh sống động chân thật.

Úc Thiến tiếp tục đi về trước, đôi chân giẫm đạp trên đôi giày cao gót 5-6 phân, xuyên qua đám đông huyên náo, cảm thụ không khí thời thượng của thành phố mà cô một mình độc hữu đợi chờ một điều gì đó suốt mười năm.

Hôm nay cô ra ngoài vì chọn quà đầy tháng cho cháu gái.

Không nhờ trợ lý mua giúp mà tự mình đi một chuyến, chọn món quà vừa ý mình.

Mẹ đã gửi cho cô mười mấy tấm ảnh của nhóc con, mắt bé y chang Úc Trạch, miệng thì tương tự Chu Tử Tri, khóe miệng có chút vểnh lên, một khuôn mặt nhỏ, hai má phúng phính, rất đáng yêu.

Cả nhà ai cũng cưng, cô cũng thích lắm, dự định tháng sau về nước.

Úc Thiến rũ mắt xuống, nếu như đứa bé kia còn sống, đã một tuổi rồi.

Đứa bé một tuổi có thể bập bõm tập đi, mọc răng, có thể ăn một chút rau dưa trái cây mềm, sẽ thích chơi xe hơi đồ chơi gấu bông..., có lẽ có thể cất tiếng gọi những chữ đơn giản như "Ba ba" "Mum mum".

Sẽ hết sức ỷ lại vào cô, mỗi ngày cùng cô ngủ, muốn cô kể chuyện cổ tích, dắt đi chơi.

Trên mặt Úc Thiến sinh ra bi thương không hợp chốn phồn thịnh xung quanh, cô vốn sẽ có con trai.

Nhưng ông trời không giúp cô, cô không thể làm mẹ.

Khóe mắt Úc Thiến có chút ươn ướt.

Một năm trôi qua rồi, miệng vết thương sớm đã không còn thấy đau, cô cũng cơ hồ sắp quên mất ban đầu đã cẩn thận như thế nào, lại lo âu bất an ra sao, nhưng mà, lỗ thủng trong lòng bị đào ra ấy vẫn trống rỗng.

Gió thổi, mưa rơi, ánh mặt trời chiếu không tới.

Chiếc di động trong túi vang lên, Úc Thiến lấy ra xem, là bạn trai cô gọi đến.

Nên nói là bạn trai cũ.

Cô và người đàn ông nước Pháp mang chủ nghĩa lãng mạn nặng - chia tay.

Chia tay hòa bình, cả hai chẳng mắc bệnh tâm thần, biến mình trở nên xấu xí không chịu nổi, thậm chí cả hai còn ôm nhau một cái hữu nghị, cũng hứa giữ liên lạc.

Từ bạn bè đến người yêu, lại trở về làm bạn.

Điện thoại di động vẫn còn vang, Úc Thiến nhấc chân, dừng ở đối diện quảng trường, cầm di động đặt bên tai, "Có chuyện gì không?"

"Thiến, anh xin lỗi, trong nhà sắp xếp một cô gái cho anh, cô ấy rất đẹp, cũng hiền lành, nhưng cô ấy vô cùng để ý đến quan hệ của chúng ta..."

"Cô ấy hy vọng anh không có bất kỳ liên lạc nào với em nữa."

Bên tai duy trì liên tục vang lên tiếng Pháp tiêu chuẩn, hùng hậu, dễ nghe.

"Thiến, cô ấy cảm thấy em quá ưu tú, làm cô ấy có cảm giác không an toàn, anh xin lỗi, anh nghĩ anh chỉ có thể xóa số điện thoại của em thôi."

Úc Thiến nói, "Em hiểu."

Người đàn ông Pháp lãng mạn, thân sĩ, rất biết làm việc nhà, vẫn luôn quan tâm cô, gọi cô thân ái, cũng coi cô như thân ái.

Đủ điều kiện mà một người phụ nữ muốn.

Úc Thiến nghĩ thầm, cô hẳn nên vui vẻ.

Vào khoảng hai tháng trước, người ấy chuẩn bị một bữa tối lãng mạn, cầu hôn cô.

Nhưng, một khắc kia, Úc Thiến không có chút mảy may kích động.

Cô hết lần này tới lần khác thiếu một chút động tâm như vậy đấy.

Chút động tâm này có thể đủ khiến cô không chút cân nhắc nói ra ba chữ, "Em nguyện ý "

Cáo biệt nhau, Úc Thiến nói, "bye."

Cô đưa điện thoại di động thả lại trong túi, ngậm điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi.

Trên quảng trường sóng người như ấm đun nước, một bộ phận là nhóm người Hoa đi du lịch, lưu học sinh, có vài đôi tình nhân ở đó đùa giỡn, tình chàng ý thiếp không coi ai ra gì.

Một cái dáng người có lồi có lõm, ăn mặc ưu nhã thành thục, khí chất cùng dung mạo trăm người có một, cô ấy một mình hút thuốc, trên người mặc váy màu đen chữ A, chân dài trắng thẳng, gương mặt đó lãnh diễm vạn phần, thần bí, u buồn.

Không thể nghi ngờ hấp dẫn không ít ánh nhìn chăm chú của bọn đàn ông.

Úc Thiến quen trở thành tiêu điểm, cô không đếm xỉa nhả vòng khói, một luồng sương mù vòng qua mặt cô, tỏ ra vài phần tịch mịch.

Mặc dù cô bảo dưỡng vô cùng tốt, không nhận ra đã là một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, nhưng, cô mất đi nhiệt tình đối với cuộc sống.

Giấc mơ còn ở đây, cũng chỉ là về phương diện công tác.

Trên mặt tình cảm, Úc Thiến không có hào hứng và thời gian theo đuổi, cô lựa chọn thuận theo tự nhiên.

Trước kia cô nghe nói, mỗi người đến trên đời, số mệnh đã định một nửa kia, vẻn vẹn thuộc về mình.

Như vậy, cô cũng sẽ có thôi.

Úc Thiến hé mắt, hít sâu một hơi.

Có thanh niên trẻ tuổi tiễn bạn gái lên xe, quay đầu lại hất tóc, đi đến gần Úc Thiến.

Hắn không biết rõ một màn này đều thu vào đáy mắt cô.

Úc Thiến giống như cười mà như không, ngón tay trắng nõn cầm điếu thuốc, gảy nhẹ một cái, cái thứ đàn ông có mà không biết đủ.

Hiếm như Chu Tử Tri may mắn gặp được một người chung tình, cô không có phước phần đó.

Thanh niên trẻ là người Anh, cao ráo, hắn lấy cớ là thường gặp Úc Thiến, xin mượn hộp quẹt.

Úc Thiến làm như không thấy, cô đột nhiên muốn trêu đùa, chỉ chỉ lỗ tai của mình, lắc lắc đầu.

"Thì ra là người điếc." Thanh niên kinh ngạc hô omg, đáng tiếc xua tay, thất vọng bỏ đi.

Thuốc cháy bên miệng Úc Thiến rút hơn phân nửa điếu, mưa như trút nước.



Rất nhiều người đứng bên ngoài hàng quán, giống như Úc Thiến, vội vàng không kịp chuẩn bị.

Úc Thiến sinh lòng phiền muộn, trận mưa này phá hư tâm tình của cô, cũng cắt đứt hành trình của cô.

Quà còn chưa kịp mua nữa.

Quán cà phê Phố đối diện, Tạ Sở đang tránh mưa.

Trợ lý nhỏ có mang theo ô, nhưng anh không muốn đi ra ngoài, bởi vì anh cực kỳ chán ghét trời mưa, mọi thứ đều ướt đẫm.

Tom nhấp một hớp cà phê, "Anh dự định ở đây bao lâu nữa?"

"Trời mưa lớn như vậy không thấy à, " Tạ Sở vén chân, "Chừng nào mưa tạnh rồi tính."

Tom mắt trợn trắng, "Tôi không phải hỏi quán cà phê này, mà là thành phố này."

Hắn quả thực không hiểu nổi người này đến cùng đang suy nghĩ gì, phim đã quay xong rồi, thế nhưng còn ở mãi không rời, trong nước lịch trình hết lùi lại hoãn.

Cái gì mà ảnh đế trêu chọc đại bài, đạo đức nghề nghiệp kém các loại... tất cả các bảng tin hắn cũng đã thấy nhưng không thể trách.

Tạ Sở chống cằm, "Xem tâm tình."

Bộ phim vừa hoàn thành của anh hai phần ba ngoại cảnh ở đây, còn dư lại một phần ba thì đến Ấn Độ, sau đó anh lại quay về đây, hết nửa năm.

Về nguyên nhân, Tạ Sở lựa chọn bỏ qua.

Làm sao mà anh thừa nhận bởi vì thành phố này có Úc Thiến.

Lúc trước anh vụng trộm đến sân bay, đưa mắt nhìn Úc Thiến rời đi, hy vọng cô đừng trở về nữa, rồi anh lại như thằng đần chạy đến đây chỉ vì muốn nhìn Úc Thiến sống có tốt không. Nghe đáp án Tạ Sở, Tom, "..."

Hắn gõ gõ cái bàn, "Bây giờ mỗi ngày anh đều chẳng làm gì, nhàn hạ như vậy, bộ định cả năm nay đều sống như vậy sao?"

Tạ Sở lười nhác uốn nắn, "Tôi đang du lịch mà."

Tom lại nghẹn họng lần nữa.

Hắn muốn nói lại thôi, một ngụm khí đem hơn phân nửa ly cà phê rót hết vào trong miệng, lại kêu nhân viên phục vụ thêm một ly.

Trên bàn hai người phụ tá bảo trì trầm mặc, đến Tom còn bó tay với Tạ ca, bọn họ chẳng giúp được gì, cho nên đều giả câm vờ điếc, đỡ phải mất mặt.

Ngoài cửa kính, mưa rơi ào ạt, nghiêng về phía bên phải, tích táp gõ tới.

Trong quán cà phê không còn chỗ ngồi, trong không khí tràn ngập hương vị cà phê, trộn lẫn chút ẩm ướtbởi đàm người bất chấp mưa chạy nhanh vào vừa rồi.

Tom lấy di động ra nhìn thời gian, thình lình nói, "Úc Thiến ngoại trừ xuất hiện ở công ty và nhà trọ, cũng chỉ có mặt ở hoạt động thương nghiệp, chị ấy sẽ không đến đường dành riêng cho người đi bộ để đi dạo đâu."

Ngụ ý là anh ở đây chính là lãng phí thời gian.

Sắc mặt Tạ Sở hơi đổi, lại khôi phục vẻ mặt không tập trung, "Liên quan rắm gì tôi."

Tom không nói gì, nhìn chằm chằm Tạ Sở, ánh mắt lộ ra ý tứ gì đó hàm xúc không rõ.

Hắn là người Mỹ, tác phong làm việc trực tiếp thẳng thắn, không hiểu người Trung quốc lấy ở đâu ra nhiều băn khoăn dữ vậy.

Thích, không thích, muốn, hay không cần, chuyện hết sức đơn giản, tại sao cứ phải phúc tạp hóa lên.

Khiến hắn càng khó hiểu là, bắt đầu từ năm trước, Tạ Sở đã bất bình thường.

Đoạn thời gian đó trên truyền thông đều là tin tức của Tạ Sở và Úc Thiến, lại nhắc đến đứa trẻ đáng thương không kịp chào đời, hay là kẻ bạc tình phụ nghĩa phóng túng sa đọa, nghị luận đủ loại đề tài, hắn phí sức chu toàn, mới đem phong ba áp xuống.

Tom lui về phía sau ngồi, bây giờ nhìn lại, suy đoán của hắn là thật, chưa hết chưa xong.

"Nếu anh muốn gặp Úc Thiến, trực tiếp đi tìm chị ấy đi."

Bầu không khí bỗng dưng cứng đờ.

Hai người phụ tá lập tức ngẩng đầu, dùng sức chớp mắt với Tom, cái đó là vảy ngược của Tạ ca đó trời, nhắc tới là nổi khùng.

Quả nhiên, bọn họ nghe được ầm một tiếng, cái ly nặng nề đụng vào mặt bàn, cà phê văng khắp nơi.

phía trước áo sơ mi trắng Tạ Sở dính vài giọt, trán nổi gân xanh, "Mẹ kiếp!"

"Tom, cậu nói hươu nói vượn cái gì thế hả? Ai nói với cậu, tôi muốn gặp người phụ nữ kia?"

Tạ Sở như mèo bị giẫm đuôi, anh càng muốn che lấp, tình cảm chân thật ngược lại lộ ra rõ ràng.

Tom nói ra sự thật, "Anh kích động."

Bộ mặt duy trì phẫn nộ hơi chậm lại, Tạ Sở vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Tôi kích động sao?"

Anh liếc sang hai người phụ tá.

Hai người phụ tá nuốt nước miếng một cái, chầm chậm gật đầu.

Chỉ cần không phải người mù, cũng có thể nhìn ra.

Tạ Sở bỗng nhiên đứng dậy, mặt âm trầm hướng toilet đi.

Lửa nóng theo Tạ ảnh đế vừa đi, ba người còn lại thở phào nhẹ nhõm.

Trợ lý dáng người êm dịu, vẻ mặt phúc tướng lo lắng nói, "Anh Tom, Tạ ca sẽ không nghĩ không thông chứ?"

Cái người gì mà sĩ diện muốn chết.

Một trợ lý khác cũng lo lắng, "Anh Tom, anh nói quá thẳng rồi."

Tom khóe miệng co giật.

Hắn mới vừa rồi quả thật có chút xúc động, nếu như Tạ Sở nổi tính tình, đem cái ly đập nát, quậy tung quán cà phê, ngày mai cả nhóm sẽ nằm sấp trên đầu đề, may mắn.

Tạ Sở ở toilet lau áo sơ mi, trong miệng hùng hùng hổ hổ.

Mẹ, sao anh có thể muốn gặp cô ấy chứ?

Liên quan gì anh!

Tạ Sở càng nghĩ càng không có cách nào bình tĩnh, thời gian qua thật nhanh, không để ý đã hơn một năm.

Mất đi đứa bé kia, Úc Thiến nhảy lầu tự sát, rồi đến xuất ngoại, một loạt sự việc cũng đã làm nhạt nhòa rời khỏi phạm vị chú ý của mọi người.

Hiện tại Chu Tử Tri cũng đã có con rồi.

Vì sao anh vẫn còn bận tâm về việc đó?

Tạ Sở nhíu mi, có phải hay không lần này cho bản thân nghỉ ngơi quá lâu, rãnh rỗi sinh nông nổi.

Một mình tự hỏi tự chối bỏ, Tạ đại ảnh đế cũng không có như trước, thành công thuyết phục chính mình, bởi vì đúng là anh đã ở đây nhàn hạ suốt nửa năm.

Úc Thiến cũng trùng hợp ở chỗ này.

Thực tế chính là lời giải thích hữu lực nhất, lại giải thích nhiều đến từng chân lông kẻ tóc.

Tạ Sở tháo xuống kính râm, tát nước lạnh vào mặt, anh thở hắt ra, hai tay chống bàn, tầm mắt cách hơi nước, mơ hồ nhìn chính mình trong gương, dần dần, anh nhìn thấy vẻ mặt bản thân một cách rõ ràng.

Là dáng vẻ lời nói dối bị vạch trần làm cho hoảng loạn.

Tạ Sở cắn chặt răng, chửi nhỏ một tiếng, hít sâu hai lần, đem lọn tóc có chút ướt vuốt vuốt, đi ra ngoài.

Cách vách có hai nữ sinh cùng nhau đi ra, chính diện đụng phải Tạ Sở.

Tạ Sở lướt qua các cô đi lên phía trước.

hai nữ sinh sau lưng anh ngẩn người, nghiêng đầu xì xào bàn tán.

"Ảnh là Tạ Sở hả?"

"Có hơi giống."

Hai người đeo balo trên lưng, bước nhanh chạy đi, vội vàng xem người phía trước dưới gò má trái, có nốt ruồi nhỏ hay không.

Trải qua xác nhận, các cô không dám tin che miệng, sau một khắc liền kích động thét chói tai, "A - - anh là Tạ Sở!"

Vừa hô vừa ở trước mặt Tạ Sở nhảy lung tung.

Vài người ngoại quốc đi ngang qua rối rít ghé mắt, vẻ mặt nghi hoặc.

Tạ Sở mí mắt giật giật, anh ra dấu yên tĩnh, "Đừng la lớn."

Hai nữ sinh rất phối hợp gật đầu.

"Anh có thể ký tên cho tụi em được không?"

Tạ Sở nếp nhăn khóe mắt sâu hơn, "Có thể."

Tạ Sở dựa tường, tay cầm bút, ở đằng sau bìa sách của các cô ký lên tên mình, cũng dựa theo yêu cầu của các cô, viết xuống lời kịch trong bộ phim giúp anh cầm giải ảnh đế.

[Anh nhìn thấy ánh sáng rồi.]

Nữ sinh xấu hổ nói, "Có thể ôm một cái không?"

Tạ Sở giang hai cánh tay, cấp một cái ôm kiểu đại thúc và tiểu muội muội.

Hai nữ sinh không ngừng phất tay với Tạ Sở, ra quán cà phê, xuyên qua đường cái, các cô hưng phấn như cũ.

Trong đó một người nữ sinh vừa đi vừa gọi điện thoại, dùng tiếng Anh mang âm ngữ địa phương nói, "Sa Lệ, đố cậu tụi mình mới gặp siêu sao nào?"

Nữ sinh kia con mắt tỏa sáng, "Tạ Sở!"

"Chính xác, chính là chồng cậu ha ha ha ha ha."



"Mình nói cho cậu biết, ảnh ở trên tivi còn hấp dẫn hơn nữa kìa, cặp mắt như biết phóng điện, cậu nhanh lên đi, bây giờ ảnh còn đang ở trong quán cà phê đó."

Theo nữ sinh kia thanh âm càng ngày càng mơ hồ, cho đến khi không nghe được, Úc Thiến mới có động tác, ánh mắt của cô quét qua quán cà phê đối diện, bắt được gương mặt đó trong cửa kính, không có thay đổi.

Một lần nữa về chỗ ngồi Tạ Sở dáng vẻ nguội lạnh, không nói tiếng nào.

Hai người phụ tá vụng trộm đánh giá một cái, Tạ ca tuổi hơn bốn mươi, không thay đổi vẫn là nam thần trong lòng rất nhiều người, nhóm nữ hâm mộ điên cuồng hết sức.

Tạ Sở hừ lạnh, "Nhìn cái gì?"

Trợ lý yên lặng ở trong lòng bổ sung một câu, lúc không cười vẫn như cũ hết sức dọa người.

Tom nói, "Mưa không dứt."

Tạ Sở vẫn không nhúc nhích, "Các người về trước đi."

Tom nhíu mày, "Tạ, anh còn muốn tiếp tục uống cà phê?"

Tạ Sở trong miệng "kệ tôi" ánh mắt chạm tới bóng dáng bên đường, bỗng nhiên toàn bộ nuốt về trong bụng.

Trong hai giâu, Tạ Sở hành động không hề suy nghĩ.

Ngón tay Tạ Sở đặt trên bàn gãy như đánh quyền, sau khi lấy lại tinh thần, anh lập tức thu tầm mắt, phảng phất như sợ Úc Thiến phát hiện ra sự hiện hữu của anh.

Không biết là lúng túng, hay vì sao, tâm tình phức tạp tuôn ra như sóng triều đánh chiếm toàn bộ đầu óc.

Tạ Sở nhìn lại, chỗ đó đã không có Úc Thiến.

Tim đập có chút nhanh.

Mẹ, mình đang làm cái quái gì vậy?

Tạ Sở trán rịn mồ hôi, trong òng bàn tay cũng ướt đẫm, anh sững sờ giật mình.

Cô hiện tại có ổn không?

Cách hơi xa, anh nhìn không rõ lắm.

Công ty cô mở vô cùng thành công, anh có nghe thấy.

Tạ Sở loạn thất bát tao nghĩ tới.

"Tạ?"

Tom kỳ quái gọi, hắn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này, trùng hợp có một cô gái trẻ đậu ở chỗ đó nghe điện thoại, Tom sờ sờ cái cằm, cùng lắm xem là xinh, so sánh với các cô bình thường cặp kè với Tạ Sở kém nhiều.

Chẳng lẽ là giống Úc Thiến?

Tom lại nhìn kỹ một chút, đâu có.

Hắn mở miệng trêu chọc, "Tôi nghĩ chỉ cần anh ngỏ lời mời, cô ấy nhất định sẽ dùng bữa tối với anh."

Không có đáp lại.

Trợ lý bên cạnh chậm nửa nhịp nhắc nhở, "Anh Tom, Tạ ca đi rồi."

Tom kinh ngạc quay đầu, người đã ra khỏi cửa.

Gấp vậy?

Tom xuyên thấu qua cửa kính nhìn, thấy Tạ Sở cũng không có hướng đến cô gái bên này, mà trực tiếp xuyên qua đường cái, tựa hồ đang tìm cái gì đó.

Nghĩ tới một khả năng, Tom nghĩ thầm, không khéo vậy chứ?

Đứng trong đám người ngực Tạ Sở phập phồng kịch liệt, hầu kết lăn lộn, trong nội tâm cực kỳ phiền muộn.

Tạ Sở cho rằng đó là lần cuối cùng anh thấy Úc Thiến ở thành phố này.

Không đoán được chỉ một ngày sau, ở trên một tiệc rượu anh lại gặp được Úc Thiến.

Nửa năm trước làm sao cũng không thấy, tuần này bỗng chốc thấy liên tiếp hai lần, giống như cả tòa thành đều co lại nhỏ hơn phân nửa.

Tạ Sở cầm chén rượu bran-đi, ánh mắt khóa chặt cô gái đang vui vẻ trò chuyện cùng người bên cạnh cách đó không xa

Răng hàm anh nghiến răng rắc, cô gái từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, từ khi nào có thể cười ôn nhu như vậy?

"Thiến, có người nhìn tụi mình kìa." Người đàn ông tò mò hỏi, "Em quen?"

Úc Thiến nhàn nhạt xẹt qua một cái, "Không quen."

Cái nhìn kia lộ vẻ hờ hững đối người xa lạ.

Tạ Sở hô hấp dừng lại, lại không bị khống chế hỗn loạn lên, anh ngửa đầu, đem rượu trong ly một ngụm uống cạn, đổi một ly khác trên khay bồi bàn, không để ý đến ánh mắt cổ quái người khác, đi thẳng tới.

Khi khoảng cách giữa hai người còn không đến mười bước chân, anh đột nhiên cứng rắn dừng bước lại, không tiếp tục đi lên.

Phảng phất mỗi một bước chân đeo gông kiềng nặng nề.

Không có đáp trả hành vi Tạ Sở, Úc Thiến khẽ nhấp rượu, cùng người yêu cũ nói, "Tư Berlin, ngươi không sợ cô gái nhỏ để ý sao?"

Tư Berlin nhún vai, "Thiến, nước em có có câu không hẹn mà gặp mà."

Hắn mở to hai mắt, "Người đo đang đi về phía mình kìa."

Úc Thiến cười nhạt, cũng không nhìn, "Anh lầm rồi." Anh ấy sẽ không đến.

Cùng một thời gian, Tạ Sở xoay người.

Tư Berlin thấy người kia đi thật, trên mặt lộ ra vẻ mặt hồ nghi, nhưng vừa rồi đối phương thực sự nhìn chằm chằm bọn họ bên này.

Còn dùng một loại ánh mắt tràn trề địch ý nhìn hắn.

Tư Berlin cúi đầu nhìn qua cô gái trước mặt hắn muốn bên nhau cả đời.

Cô gái phương Đông duy nhất hắn qua lại, cũng khác biệt hoàn toàn với người yêu lý tưởng của hắn, không như chim nhỏ nép vào người hắn, luôn độc lập, kiên cường, tự tin, rất lâu trước đó hắn cảm giác mình hết sức vô dụng.

Đây là nhận thức Tư Berlin chưa từng có.

Tạ Sở đi tìm một góc hẻo lánh, một mình phát tiết tâm tình, tựa hồ bây giờ anh mới nhớ, năm ngoái anh đến đây quay phim, có nghe nói Úc Thiến có đối tượng.

Bên tai truyền đến giọng nữ ngọt ngào, đem suy nghĩ Tạ Sở đánh loạn, anh nghiêng đầu, từ vị trí của anh, có thể thoải mái chiêm ngưỡng non nửa phong cảnh phía dưới cổ áo viền hoa của cô gái.

Cô gái phong tình vạn chủng, nhiệt tình như lửa.

Tạ Sở không có nửa điểm phong độ thân sĩ, cự tuyệt người ngàn dặm.

Anh bực bội kéo kéo cà vạt trên cổ, lại theo đường cũ trở về, Úc Thiến nói chuyện cùng một người đàn ông khác.

Tạ Sở sắc mặt xuống âm độ.

Bàn tay người đàn ông khoát qua đầu vai Úc Thiến, giúp cô lấy sợi tóc rụng, lý trí Tạ Sở chỉ một thoáng tan rã quân lính, cước bộ của anh vượt lên đầu đại não.

Chờ anh kịp phản ứng, đã đứng ở trước mặt cô.

Cô đảo mắt nhìn anh, lại thu hồi ánh mắt.

Gặp đãi ngộ không đếm xỉa tới, Tạ Sở lúng túng bị tâm tình khác thay thế, anh mở miệng chất vấn, "Không phải em có đàn ông rồi sao? Lại muốn kiếm thêm một người khác? Sao thế, anh ta không thỏa mãn được em à?"

Lời nói đã nói ra, phẫn nộ trên mặt Tạ Sở không nhịn được.

Đây không có quan hệ gì với anh hết.

Chứng kiến Úc Thiến cùng với người khác, vì sao anh lại tức giận?

Gặp Úc Thiến lần nữa không thèm nhìn hắn, lý trí Tạ Sở vất vả thu hồi được một chút lại ném đi.

"Chột dạ?"

Úc Thiến đưa ly rượu cho bồi bàn, cô hơi nghiêng đầu, lần này là con mắt đối mặt Tạ Sở.

Hầu kết Tạ Sở hoạt động, ở trong mắt Úc Thiến anh không nhìn thấy gợn sóng mảy may lay động, càng không có cái loại tình cảm bướng bỉnh.

Đã buông bỏ anh rồi.

Tạ Sở xấu hổ mặt nóng bừng, đột nhiên có ý nghĩ rời đi đừng quay đầu lại.

Hiện tại buồn cười chính là anh.

"Anh đang quay phim ở Paris."

Úc Thiến nói, "Vậy à?"

Tạ Sở nói, "Đúng vậy."

Chẳng bao lâu trước, bọn họ thân mật khăng khít, lại tan rã trong không vui, lại dây dưa không rõ, sau đó mỗi người một ngả, hiện thời, ở dị quốc tha hương mặt đối mặt, không có lời nào để nói.

Những gì trôi qua mấy năm giữa họ chỉ vỏn vẹn bốn chữ, tạo hóa trêu ngươi.

Người đàn ông bên cạnh nghe không hiểu trung văn, hắn khinh miệt nhìn quét Tạ Sở, trực giác nói cho hắn biết, đối phương cùng cô gái hắn muốn thân cận có quan hệ không tầm thường.

Tạ Sở nhìn chằm chằm Úc Thiến, giống như muốn nhìn thấu hồn phách của cô luôn.

Úc Thiến nói với người đàn ông đang xem cuộc vui, "Xin phép không tiếp một lát."

Trơ mắt nhìn Úc Thiến tránh ra, khí dồn trong phổi Tạ Sở muốn nổ tung.



Người kia nghiền ngẫm cười, "Này, cô ấy không có hứng thú với anh."

Tạ Sở lạnh lùng nói, "Cô ấy là..."

Sau một khắc, thanh âm Tạ Sở dừng lại.

Anh tự giễu cười cười, trong nháy mắt thanh tỉnh.

Lúc rời tiệc, Tạ Sở ở cửa đụng phải Tư Berlin, "Nếu anh mang theo phụ nữ của mình thì nên trông nom cho kỹ."

Tư Berlin mới vừa kết thúc trò chuyện với cô gái nhỏ của mình, "Phụ nữ của tôi?"

"Ý anh là Thiến hả?"

Thiến? Tạ Sở giật nhẹ miệng lưỡi, gọi rất thân mật.

Tư Berlin nói, "Tôi với cô ấy chia tay lâu rồi."

Tạ Sở ngẩn ra.

Chia tay?

Anh sờ túi, lấy ra bao thuốc lá, ở trên bậc thang hút thuốc.

Hương vị Nicotin cuốn nước bọt bên trong, Tạ Sở híp mắt, không rõ đang suy nghĩ gì.

Cổ quái nhìn một chút, Tư Berlin bừng tỉnh, a thật dài, "Anh chính là người lúc nãy..."

Nhưng Tạ Sở cũng không tính hàn huyên thêm với hắn.

Tám giờ tối thứ bảy, Tạ Sở cùng bọn Tom ở quảng trường xem nhạc kịch, bọn họ đặt vé máy bay sáng ngày mai về nước.

Tom yên tâm, "Sau khi về đến công ty trước một chuyến."

Tạ Sở mặt mày ở dưới vành nón mũ lưỡi trai, ừ đại không đếm xỉa tới.

Anh sớm nên về nước, lại đợi ở chỗ này, chỉ sợ sẽ tiếp tục làm ra chuyện không có tự trọng.

Cô ấy sống vô cùng tốt, anh thấy rồi.

Tạ Sở mím môi, con mắt rơi trên sân khấu, toàn bộ tâm tư chạy đến địa phương khác.

Đồ chơi nhỏ bày đặt mua lúc trước còn trong phòng trong nhà, trở về nên ném đều ném hết.

Quảng trường rất lớn, trợ lý nhàm chán nhìn hai bên một chút, cô nhìn thấy một chỗ, kinh ngạc nháy mắt mấy cái, đó không phải là Úc Thiến sao?

Do dự một chút, trợ lý nhỏ giọng nói với Tạ Sở, "Tạ ca, bên kia hình như là..."

"Ầm "

Một tiếng nổ thật lớn, lấn át tiếng hát trầm bổng du dương trên sân khấu, trên đài dưới đài tất cả mọi người không kịp phản ứng.

"Ầm "

"Ầm "

"Ầm "

Trong rạp hát luồng khí đông lại, liên tiếp tiếng vang truyền đến, có mấy người đàn ông đặt súng trên vai, không hề có nhân tính điên cuồng bắn quét.

Nguyên một đám sinh mạng tươi sống vô lực ngã xuống, bọn họ thậm chí không biết rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

"A - - "

Hoảng sợ tiếng thét chói tai một tiếng một tiếng phát ra, mọi người trước một khắc đó còn nhàn nhã thưởng thức nhạc kịch lúc này ôm đầu chạy trốn.

Tiếng khóc, thi thể, máu, toàn bộ trải dài quảng trường.

Cánh tay Tạ Sở bị bắn trúng, máu tươi chảy ròng, anh dùng tay che, tìm đúng cơ hội, giẫm đạp thi thể chạy đi.

Bên ngoài rối tung beng, trong không khí đều là mùi máu tanh, nhưng người may mắn chạy trốn chưa tỉnh hồn, thiếu cánh tay gãy chân ở đó khóc la, kêu thảm thiết, tiếng còi xe cảnh sát cùng tiếng kêu sợ hãi xen lẫn, đem bóng đêm phủ lên màu đỏ như máu.

Lần này cùng Tạ Sở đến là Tom và một trợ lý, bọn họ đồng dạng kinh hoảng thất sắc, toàn thân là máu.

Vừa thấy Tạ Sở, Tom liền kéo lê cái chân bị thương qua, lo lắng hỏi thăm tình huống.

Tạ Sở quần áo bê bết, không nhìn ra hàng hiệu gì cả, "Không sao."

Trợ lý bên cạnh khóc nói, "Đáng sợ quá, những người kia đều là kẻ điên! Sao bọn họ không đi chết đi? Tại sao phải giết người..."

Cô là cô gái tuổi còn trẻ, trải qua tình cảnh đồ sát đẫm máu chỉ có trong phim, cả người phát run không thể kiềm chế, thần chí cơ hồ sụp đổ.

Vừa rồi cô không biết mình chạy ra bằng cách nào nữ, trợ lý siết chặt hai tay, cô chỉ có một ý niệm trong đầu, không muốn chết.

Thật là đáng sợ, cả đời này cô sẽ không quên đêm nay, đó là cơn ác mộng của cô.

Cũng là cơn ác mộng của tất cả mọi người ở quảng trường.

"Xung quanh em đều chết cả rồi, chết hết, rất nhiều người..."

Trợ lý nói năng lộn xộn.

Bắt đến một cái tên, Tạ Sở bỗng chốc không nghe rõ, anh cảm thấy là nghe lầm, "Em nói ai?"

Trên người trợ lý đều là máu, không biết là ai, cô hối hận, "Em cũng không xác định."

Tom vẻ mặt trắng xanh, hắn ngưng trọng nói, "Tạ, chúng ta nhất định phải lập tức rời khỏi đây!"

Bọn họ chẳng qua là nhất thời cao hứng, chạy tới xem nhạc kịch tiêu phí thời gian ban đêm, kết thúc lần lữ hành này, thế nhưng đụng phải trận tập kích này, thượng đế thật biết nói đùa.

"Nghe thấy tôi nói không? Viên đạn trên cánh tay anh phải mau chóng lấy ra!"

Tom lôi kéo Tạ Sở, lại bị đẩy ra.

Giờ phút này Tạ Sở không nghe lọt điều gì cả, anh hướng trợ lý rống lớn, trên mặt tung tóe máu hù người, "Đm, tôi hỏi em nói ai?"

Trợ lý bị hét khẽ run rẩy, "... Úc Thiến."

Cánh tay Tạ Sở lại đau, đau đến tan lòng nát dạ, anh quay đầu, điên khùng chạy hướng quảng trường.

Tom không kịp ngăn cản, tức miệng chửi ầm lên, "fuck!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.