*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Dư An lại ngủ mê man trong phòng bệnh, Diệp Lan nhìn hộp thơm trong tay, bất đắc dĩ nói: “Xem ra lại ế cơm rồi.”
Chung Phất Sơ nhìn Chu Dư An đang ngủ say trên giường, nhẹ giọng bảo: “Cậu ấy có nhiều đồ ăn ở đây, sẽ không lo bị đói.”
Kỳ thực Diệp Lan cũng không phải là lo Chu Dư An không có cơm ăn, y liếc sang Chung Phất Sơ, tò mò hỏi: “Trông cậu hình như rất hiểu cậu ấy, hai người quen nhau trước rồi hở?” Trong ấn tượng của y, Chung Phất Sơ là một người cực hiếm có giao thiệp với bệnh nhân.
Chung Phất Sơ lặng thinh một lát, tìm ra lý do thích hợp cho chuyện này: “Cậu ấy là đàn em khóa dưới của Tống Địch Tân.”
Diệp Lan chợt thốt lên: “Thì ra là thế.” Khựng chốc, lại hỏi, “Cậu trao đổi với bác sĩ Tống sao rồi? Hôm nọ anh ta đã đến nhà cậu rồi đúng không?”
Chung Phất Sơ ậm ừ tiếng: “Cũng được.”
Diệp Lan nghe vậy là hiểu ngay chẳng có tiến triển đáng kể gì rồi, tâm trạng y có phần phức tạp.
Y vào văn phòng ngồi ăn cơm với Chung Phất Sơ xong mới về.
Mới quá trưa hè mà trời bỗng đổ ào cơn mưa tầm tã thật khó hiểu, Chung Phất Sơ bê chậu cây trên bệ cửa sổ vào phòng. Anh ngắm chăm chú sắc xanh nơi tán lá, rồi chợt nghĩ về những gì Chu Dư An đã nói lúc mê sảng.
Anh không phải là hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-con-chim-son-ca/1302373/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.