Bách Lý Thần tự nhiên không biết Thú ca đã đem sự tình bẻ cong thành như vậy. Cho dù là biết đi chăng nữa, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu mà thôi. Cùng Thú ca phân rõ phải trái,cũng giống như cùng người Nhật phân rõ văn hóa chữ viết, coi như hết, có nói cũng nói không được tý nào. Tìm đến nơi tiếng đàn phát ra, Bách Lý Thần liền đi vào trong tiểu viện của Bách Lý Thương Mặc Chỉ thấy cô cô đại nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế của bàn đá trong đình, hai bên trái phải có lư hương đang bay lên những làn hương khói. Hai tay của nàng đang ở trên mặt huyền cầm nhẹ nhàng phiêu động, nhàn nhạt liếc mắt về Bách Lý Thần đang dại ra kia, sau đó lại chìm đắm vào trong khúc nhạc Oa, trăm nghe không bằng một thấy, cô cô còn có thể đánh đàn a!!! Như vậy một nghệ thuật thanh nhã, nguyên lai Bách Lý Thương Mặc cũng biết! Ta còn tưởng rằng người tu chân chỉ biết tu luyện, cả tâm hồn đều chỉ hướng tới đạo thành tiên thôi chứ! Bất quá nếu một lần tinh tế nghĩ đến, trên người Bách Lý Thương Mặc cũng đã có khí chất gần như tiên nhân, chỉ là tựa hồ mất đi một chút gì đó. Hình như không có cái loại cảm giác luôn truy cầu tiên đạo như những người khác Bách Lý Thần cũng không dự định phá hủy không khí của khúc nhạc này, mà là nhẹ nhàng đến gần một ít. Ngô, cô cô như vậy thật là giây phút khó khăn được nhìn thấy, đáng tiếc không có cái điện thoại di động nào, bằng không chụp lại được vài tấm hình, thì không biết đẹp cỡ nào nữa! Bách Lý Thương Mặc mức độ yêu thích bạch y cùng Tiểu Long Nữ là ngang ngửa nhau. Trước đây Bách Lý Thần vẫn cho rằng không có ai có thể mặc bạch y mang lại cảm giác giống như Tiểu Long Nữ. Thế nhưng từ xuyên không, lại được gặp gỡ Bách Lý Thương Mặc, nàng chỉ biết Tiểu Long Nữ cho dù có ở trước mặt Bách Lý Thương Mặc thì cũng chỉ là phù vân mà thôi Loại tiên khí trên người Bách Lý Thương Mặc thật có khả năng miễu sát tất cả a!! Ai, ngươi nói tất cả đồng dạng đều là con người, đều là nữ tử? Thế nào chênh lệch lại lớn như vậy chứ?! Bách Lý Thần vẫn nghĩ chính mình xuyên không, biến thành thân thể coi như cũng là một đại mỹ nữ. Tối thiểu nếu như ở hiện đại thì cũng là level hotgirl hoa hậu giảng đường hẳn hoi. Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy Bách Lý Thương Mặc, đều cảm thấy thật bi ai a! Hoa hậu giảng đường cái khỉ gì chứ, tại trước mặt vị cô cô này, hoa hậu giảng đường cũng chỉ là trò chê cười thôi! Bởi vậy cũng có thể thấy được, Bách Lý Thương Mặc lớn lên thật đẹp quá giống yêu nghiệt mà Bch Lý Thần đột nhiên phát hiện cô cô so với trước đây, tựa hồ lại đẹp ra không ít. Ngươi nói người này thử coi, sao mà cái gì tốt đều tập trung ở trên người nàng hết vậy? Kỳ thực, nếu như ở cùng Bách Lý Thương Mặc cũng rất tốt, mỗi ngày chĩ cần nhìn nàng, có thể không cần ăn cơm cũng được nha Bách Lý Thần bị chính ý niệm trong đầu của mình làm cho hết hồn, muốn hôn mê rồi. Gần đây hay bị Thú ca cùng tiểu Loli lợi hại đầu độc, làm hại tư tưởng ta cũng sắp trở thành không bình thường rồi. Không được, kiên quyết đả đảo tình yêu giữa cô cháu nha! Khúc đàn kết thúc, Bách Lý Thần bật người trầm trồ vỗ tay khen ngợi"Cô cô đàn so với ta hay hơn rất nhiều. Thật là dễ nghe!". Nàng nói lời này tuy nghe rất giống nịnh hót, nhưng mà lại là thật tâm trong lòng. Âm nhạc mà Bách Lý Thần luyện tập hằng ngày xác thực so ra kém kém Bách Lý Thương Mặc rất nhiều, cho dù là phong cách cho tới khả năng cũng vậy. Một người là cấp đại tông sư, một người chỉ có thể so với học sinh trung học mà thôi Ngươi xem Bách Lý Thương Mặc, trước khi đánh đàn còn đốt lên tiên hương cho thêm chút không khí. Chỉ riêng về ý cảnh, Bách Lý Thần cho dù thúc ngựa cũng đuổi không kịp. "Khúc nhạc này hình như ta chưa từng có nghe qua." Bách Lý Thương Mặc thở dài, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, "Chỉ bỗng nhiên có chút cảm khái mà thôi. Thế nào vậy, có làm phiền ngươi không?" "Cô cô nói gì vậy?, ngươi đàn nghe hay như vậy. Thế nào có khả năng làm phiền ta?" Bách Lý Thương Mặc thoáng cái giận hờn làm Bách Lý Thần có chút không thích ứng. Bất quá cô cô như vậy lại rất dễ thương a, lại đi quan tâm xem có làm phiền ta hay không nữa chứ! " Khúc từ này kỳ thực còn có ca từ nữa, ân, không bằng ta hát cho cô cô nghe một chút được không?" Bách Lý Thần đắc ý, còn thiếu không phe phẩy đuôi đối với Bách Lý Thương Mặc chớp chớp mắt, mười phần trông giống chó ngoan nha "Nga? Tốt." Bách Lý Thương Mặc nghe xong hơi hơi nhướn mi. Bách Lý Thần luôn sống trên núi tu tiên, rất ít khi tiếp xúc với người khác, vậy khúc nhạc này từ đâu tới?! Nhớ tới lần trước trên người nàng tỏa ra khí chất tanh mùi máu, xem ra, đứa cháu gái này cũng thật có nhiều bí mật giấu mình đây! Bất quá nàng cũng không vội vạch trần, ở ngay trước mắt mình còn sợ nàng làm việc xấu sao?! Nếu trong tâm đã thừa nhận nàng là cháu gái, là hài tử trong nhà, vậy thì cứ một lần bỏ qua cho Bách Lý Thần thử xem, nói nhỏ trong miệng “ Vẫn còn có cơ hội!!” Bách Lý Thần thấy cô cô như vậy đồng ý, trong lòng ha ha cười. Để ta một lần trước mặt người cổ đại khoe khoang một chút! Làm nữ xuyên không, ta không định cải biến thế giới, thế nhưng nhất định phải lưu lại một hình bóng của mình tại nơi này Tất cả, từ ca khúc này bắt đầu đi! Bách Lý Thần nhắm mắt lại, tựa hồ lại về tới thế kỷ hai mươi mốt. Nơi đó, thành thị huy hoàng tràn ngập ánh đèn, thiếu đi một mình ta, lại vẫn có thể tiếp tục như bình thường phải không?! "Rất muốn biết tin tức hiện tại của ngươi, Không rõ ràng lắm tâm tình bây giờ thế nào. Bờ vai kia mà ta đã từng thích dựa vào, hôm nay ra sao? Thời gian thay đổi hình dạng ngươi và ta, Nhưng vẫn để lại trong ta hình bóng người yêu Người đã từng làm cho ta rơi lệ, hôm nay ở đâu? Ngươi cùng ta không kết thúc được ái tình này, Cùng một đoạn hồi ức vẫn chưa phai, Ngươi nhớ kỹ ta, hay là đã quên, vì sao lại buông tay?! Ngươi cùng ta không kết thúc được ái tình này Cũng không làm biến mất được những hồi ức Ngươi nếu vui sướng khi cùng nàng, hãy hảo quý trọng. Thời gian thay đổi hình dạng ngươi và ta, Nhưng vẫn để lại hình bóng ngươi trong ta Ngươi cùng ta không kết thúc được tình yêu này, cũng đồng dạng không nhìn thấy trước được kết cục!" Hát xong, mở mắt ra. Nhưng lại không có một câu khen ngợi nào từ Bách Lý Thương Mặc, Bách Lý Thần không khỏi có chút ủy khuất ngước nhìn nàng “Cô cô, ta hát không hay sao?" sao ngươi không khen ta được một lần? Đây chính là ca khúc nổi tiếng ở hiện đại nha. Cô cô, ngươi dù sao cũng phải biểu thị chút ý kiến chứ?! Hơn nữa, ta cũng đâu hát khó nghe lắm đâu! Bách Lý Thương Mặc tựa hồ chìm đắm tại trong chính mình hồi ức, thật lâu cũng vô pháp hoàn hồn. Nghe được Bách Lý Thần nói, ngẩng đầu, trong mắt như trống rỗng, thất thần. Qua một lát mới chậm rãi khôi phục thanh tỉnh, "Từ khúc này, Tên là gì?" "Không kết thúc được. Làm sao vậy, cô cô? Ngươi không thích sao?" Bách Lý Thần cũng không phải kẻ ngu si, như thế nào lại nhìn không ra Bách Lý Thương Mặc có vẻ không đúng lắm. Ta kháo, ta khó khăn lắm mới đem tài hát của mình ra khoe khoang, sẽ không phải là vô tình làm cho cô cô thương tâm chứ? Hôn mê, ta không phải cố ý nha! Bách Lý Thương Mặc lắc đầu, "Không, ta rất thích." Bách Lý Thần thở dài một hơi, còn chưa kịp mở miệng đã chợt nghe Bách Lý Thương Mặc nói một câu, "Thời gian không còn sớm, ngươi nên đi nghỉ ngơi trước đi." Phất ống tay áo một cái, lư hương hương khói liền bị dập tắt, tới huyền cầm trên bàn cũng biến mất Bách Lý Thương Mặc cũng không dự định tiếp tục nói cái gì, mà là quay lưng chuẩn bị rời khỏi "Na, Vậy cô cô ngủ ngon." Bách Lý Thần thấy thái độ Bách Lý Thương Mặc đối với chính mình thoáng cái chuyển biến nhanh như vậy. Nguyên bản tâm tình thật là tốt thoắt một cái đã không thấy nữa, rầu rĩ đáp trả lại "Ta liền trở về." Hướng Bách Lý Thương Mặc khuynh người thi lễ, Bách Lý Thần nghẹn khuất xoay người, làm cái gì vậy?! Đáng ghét! Cô cô thật đáng ghét! Khẳng định là lại nhớ tới cái nữ nhân kia, tuyệt đối là vậy! Về người trong bức tranh kia, Bách Lý Thương Mặc không có giải thích, Bách Lý Thần cũng không có hỏi qua. Chỉ là hôm nay, Bách Lý Thần nhưng nghĩ lại thấy rất khó chịu. Khó có được cô cô một lần đối xử tốt với ta, lại bị nử tữ trong bức tranh kia phá hủy. Đây là tại sao chứ?! Bách Lý Thần kiên quyết không thừa nhận nàng là đang ghen, nàng chỉ là vì Bách Lý Thương Mặc bỗng nhiên thay đổi nên vậy thôi Ngươi nói, cô cô là người ưu tú toàn tài. Thế nào ánh mắt lại trông hết hi vọng như vậy? Ngươi xem tại 'Hâm hải vân các', nhiều nữ đệ tử như vậy, cô cô một người cũng không thèm coi trọng sao? Hết lần này tới lần khác đối một người chỉ còn trong bức tranh nhớ mãi không quên. Ta chỉ hát một khúc ca thôi cũng chọc tới nàng nữa, thật đáng ghét! Bách Lý Thần sau khi trải qua Thú ca hun đúc, vô ý thức liền nghĩ Bách Lý Thương Mặc cùng người trong bức tranh kia, tuyệt đối không phải là bạn bè khuê mật hay cố nhân gì cả! Mà chắc chắn là có gian tình Hơn nữa, cô cô một người không hề vướng bận khói lửa nhân gian, tự nhiên là sẽ không xem trọng bất kỳ nam nhân nào khác Vì vậy, cho dù cô cô thích nữ nhân thì có sao chứ?! Không thể không nói, Bách Lý Thần suy nghĩ bậy bạ càng ngày càng bộc phát ra nghiêm trọng. Chuyện tình xưa kia của cô cô đại nhân, một chút suy nghĩ nhảm nhí là có thể giải thích hết được sao?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]