"Gumi, ba về chưa?" Rin từ ngoài cửa đi vào, đôi mắt nhìn xung quanh đề phòng.
Gumi nhìn Rin mà thấy buồn cười, đôi tay thon nhỏ đưa ra đỡ lấy cặp cô "Sao? Hôm nay về hỏi ông chủ làm gì? Em lại gây ra chuyện gì đúng không?"
"Không không, em hiền lành nết na, chịu thương chịu khó như vậy thì gây ra chuyện gì được chứ!" Rin bĩu môi bắt đầu huyên thuyên ảo tưởng.
"Ừ, em chỉ được cái ảo tưởng là giỏi, chân tay bé xíu thế kia biết gây chuyện gì!" Gumi cất cặp Rin đi rồi kéo cô vào bồn rửa tay "Mau rửa tay đi, cơm chị dọn rồi!"
Rin mím môi, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của mình trong dòng xả của vòi nước.
Cô yếu đuối ư?
Rin bật cười, cái gì mà yếu đuối chứ!
Vừa yên vị trên ghế trước bàn thức ăn thơm nức thì ngoài cử truyền đến tiếng cửa mở và tiếng ông quản gia "Ông chủ đã về!"
"Ừ, con bé đã về chưa? Về rồi thì bảo nó lên thư phòng."
"Dạ!"
Rin nghe cuộc đối thoại, trong lòng đã lộp bộp lo lắng. Gì chứ, đừng nói là ông ấy biết chuyện sáng nay nhé!
Rin run run đứng dậy, tay cô cũng cảm nhận được cả người mình như yếu nhược đi.
Cô còn nhớ, nỗi ám ảnh vào chính đêm mưa gió ấy, nó mãi mãi là một vết thương như muốn hằn sâu vào tâm hồn non nớt của cô.
Rin từ nhỏ vốn là một cô nhóc dễ thương năng động, mọi việc đều rất ngây ngô. Cô chơi thân với Miku nhất, hai người thân nhau đến nỗi như hai chị em ruột.
Đến năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chu-dung-gian-anh-nua-fanfic-rinlen/124094/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.