Chương trước
Chương sau
"Vẫn là không thể giấu giếm chuyện này với anh, Tất Việt Phương! Tôi mới biết chuyện này cách đây một thời gian. Lãng Hải Ninh đúng là do những người trong gia đình tôi cử đến. Mục đích là để đối phó với thần y họ Sở và tạo cơ hội để tìm cách lấy lại thẻ Thần Long, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như họ đã đánh giá quá cao tên ngốc Lãng Hải Ninh đó rồi!”
Nam Cung Tú lắc đầu ậm ừ, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, “Nếu hắn dốc toàn lực, không tùy ý đánh giá thấp đối phương, và thận trọng hành sự, có lẽ sẽ không loạn lên như thế này, nhưng cuối cùng lại làm loạn hết cả lên! Đúng là đồ vô dụng! “Vậy thì ông cũng không nên phải người đi xử lý bọn họ nữa.” Ông Tất hung hăng vỗ đầu gối, “Đến tuổi như chúng ta rồi, không nên tham gia những cái này...
Nam Cung Tú trầm mặc không nói gì, sát khí càng phát ra từ trong cơ thể, thật lâu sau mới nhàn nhạt nói. "Dù thế nào đi nữa, thần y Sở cũng đã biết là tôi làm rồi!" "Nếu không có thẻ Thần Long, nhà Nam Cung của ông sẽ chỉ ở vào thế bị động. Vốn dĩ, các ông dựa vào thẻ Thần Long Mộ Phong Lâm để phát triển chỗ đứng của mình. Bây giờ không chỉ mất thẻ, Mộ Phong Lâm cũng không còn nữa, ông nên tập trung quản lý gia tộc, phòng ngừa nội bộ, ổn định tình hình, nếu không sẽ bị các gia tộc lớn đó chia rẽ, xé lẻ!” Ông Tất nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói. “Ông Tất, ông cũng thật sự già rồi, mắt không nhìn rõ nữa rồi. Chẳng lẽ ông thật sự cho rằng nhà Nam Cung chúng tôi chỉ dựa vào một tấm thẻ nho nhỏ mà tranh giành địa vị dưới tay những gia tộc đó sao?” Nam Cung Tú nói, ngẩng đầu nhìn ông Tất rồi ậm ừ.
Câu này khiến ông Tất hơi kinh ngạc. "Chẳng nhẽ mấy người còn có quân bài giấu kín nào khác sao?" “Ha, ông cứ chờ xem, không bao lâu nữa tôi sẽ cho ông nhìn thấy thực lực của nhà họ Nam Cung.” Nam Cung Tú khàn giọng nói.
Giọng của Nam Cung Tủ đầy uy nghiêm và tự tin tuyệt đối.
Ông Tất rất ngạc nhiên, nhưng không nói gì.
Lúc này, quản gia ở sân trước bước nhanh tới, vội vàng đưa mấy thứ trong tay cho Nam Cung Tủ, thấp giọng nói vài câu.
Vẻ mặt của Nam Cung Tú rất phẳng lặng, như thể mọi thứ đều nằm trong sự mong đợi của ông ta. "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Ông Tất cười hỏi. “Không có gì to tát, có người muốn mời tôi đi dự tiệc. Nam Cung Tú nói nhỏ. “Ai?” Ông Tất tò mò. "Thần y họ Sở ở Hoan Châu... thế nào? Ông Tất, ông có hứng thú không? Có muốn đi cùng nhau không?" "Thần y Sở? Người đàn ông này làm sao lại tới đây? Ông nói như vậy, ông già tôi đây cũng rất quan tâm đến ngôi sao đang lên này. Nếu đi được thì nhất định phải đi, haha... Ông Tất mỉm cười. "Vừa hay nhà tôi hiện cũng đã khỏe lại rồi, không cần tôi lo lắng nữa, sẽ đi cùng ông." "Nói đến chuyện này, tôi nghe nói có người chữa khỏi bệnh di truyền khó chữa mấy đời của nhà ông. Người đó là ai? Tôi chưa từng nghe ông nhắc tới." Nam Cung Tú đột nhiên nói. "Chuyện này tôi cũng nghe nói. Mấy ngày nay cô ấy phải lo rất nhiều việc trong phòng khám, không có thời gian để nói cho tôi biết chi tiết. Tôi đã hỏi người khác và chỉ biết là một người trẻ tuổi.” Ông Tất suy nghĩ một chút rồi đáp. "Người này thật lợi hại. Căn bệnh di truyền trong nahf chúng tôi mấy đời nay đều vô phương cứu chữa. Chỉ mất hơn 1 tiếng đồng hồ mà người đó đã chữa khỏi bệnh. Sau này gặp được, nhà họ Nam Cung các ông có thể suy nghĩ thu phục người đó, biết đâu có thể đấu với thần y Sở. “Vậy tôi chờ tin tức của ông Tất. Nếu người đó thật sự là một nhân tài, nhà họ Nam Cung chúng tôi nhất định sẽ trọng dụng!” Nam Cung Tú chắp tay nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.