Chương trước
Chương sau
“Yên lặng, yên lặng!” Nhân viên bảo vệ nhận thấy xung quanh kích động, vội vàng nói lớn.
Nếu bây giờ có ai bị tiền làm mờ mắt, mọi chuyện sẽ rất nguy hiểm. “Tôi có thể thực hiện giao dịch không?” Sở Quốc Thiên quay lại nhìn quản lý và hỏi.
Khi nghe điều này, mặt người quản lý biến sắc.
Anh ta nhìn Sở Quốc Thiên lắp bắp nói: “Đương nhiên, đương nhiên có thể. Mời anh tới phòng tiếp khách VIP nói chuyện. Tôi sẽ thu xếp người chuyên nghiệp đếm tiền ngay lập tức. Chỉ một lát thôi, chúng tôi sẽ hoàn thành việc gửi tiền của anh" “Được.” Sở Quốc Thiên gật đầu, đi theo vào phòng tiếp khách VIP.
Sau khi bước vào, Sở Quốc Thiên xác nhận vài lần, uống hết hai tách coffee, sau đó ký vào phiếu gửi tiền để hoàn tất việc gửi tiền. “Chào anh, hẹn gặp lại!” Người của ngân hàng cúi đầu chào Sở Quốc Thiên chín mươi độ, nhìn Sở Quốc Thiên rời đi với ánh mắt rực lửa.
Sau khi Sở Quốc Thiên đi ra ngoài, quản lý quay đầu, lạnh giọng hỏi: “Vừa rồi là ai phục vụ khách hàng vừa rồi?" “Là, là Hải Linh mới đến. Bảo vệ ở một bên do dự nói. "Ngày mai cô ấy không cần đi làm nữa, thái độ của cô ấy với khách hàng như thế đấy à! Thứ chúng ta cần ở đây là nhân viên phục vụ khách hàng, không phải là sếp!”
Phải biết là, hôm nay, vì cô ta, rất có thể ngân hàng của họ gần như mất trắng khoản kinh doanh hàng chục tỷ này.
Nhà họ Nam Cung ở Yên Kinh. “Đối phương nói thế nào?” Nam Cung Tú đặt cốc nước trên tay xuống, hằng giọng, đôi mắt nhìn chằm chằm ông già đang ngồi đối diện.
Ông già đang cầm cốc nước dừng lại, bất lực lắc đầu, “Thủ đoạn của thần y Sở này thật sự rất lợi hại, giống Chấn Hùng và Mộ Phong Lâm Lâm trước đây, đã tìm tất cả người đến xem rồi, tất cả đều bất lực, tôi thật sự không làm được gì nữa, nghe lời tôi khuyên, chúng ta đã già rồi, đừng giày vò nữa. “Phiền phức như vậy sao?” Lông mày Nam Cung Tú nhíu chặt, tách trà vỡ ra mà không thèm để ý. “Ông nói thì đơn giản, trước đây là cháu trai tôi bị thần y Sở hại, bây giờ lại đến con trai tôi, ông bảo ai nuốt trôi được cục tức này chứ?”
Ông già thở dài, im lặng một lúc mới nói: “Nếu đã hạ quyết tâm thì không cần phải bỏ cuộc. Thế giới này thiếu gì người hiền tài. Thần y Sở đó cũng là người mới nổi tiếng thôi mà! Tuổi trẻ mà đã có được y thuật cao sâu như vậy đã là một chuyện vô cùng khó tin rồi. Chúng ta cần thời gian, thế giới này chắc không thể nào chỉ có một thiên tài được đúng không?” “Hi vọng, có thể gặp được là tốt nhất rồi.” Nam Cung Tủ biết đây là lời của ông Tất để an ủi mình, nên cũng không nói nhiều, "À đúng rồi, đừng trách tôi nhiều lời nhé, thẻ Thần Long của các ông lấy lại được chưa?” Ông Tất đột nhiên hỏi.
Nam Cung Tú trong lòng chùng xuống, nhưng mặt không chút thay đổi, thay vào đó bình tĩnh hỏi: “Sao? Ông Tất, ông nói thế là có ý gì, chẳng lẽ ông cũng tin vào những lời đồn đại vô căn cứ bên ngoài sao?" "Ông già, chúng ta là bạn bè nhiều năm, có chuyện gì không thể nói cho tôi biết? Ông thật sự cho rằng tôi già rồi nên hồ đồ sao? Con cháu nhà ông thành như vậy, nhất là Mộ Phong Lâm, ông cho rằng lúc đó Mộ Phong Lâm có thể giữ được thẻ thần Long không?” Ông Tất lắc đầu.
Nam Cung Tú im lặng. "Còn nữa, về chuyện Hoan Châu, chỉ cần bên Yên Kinh muốn biết, ông cho rằng nhà ông thật sự có thể giấu diếm sao? Và tại sao Lãng Hải Ninh đột nhiên đi Hoan Châu và chạy vào công ty người khác, bắt cóc cô gái tên Lâm Thanh Di kia? Còn không phải là do nhà họ Nam Cung cử đi sao?” Ông Tất cười. "Đừng nói với tôi rằng anh ta có hiềm khích với thần y Sở. Tôi sẽ không tin vì lý do đó đâu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.