Thấy Triệu Mai Hương từ bần hàn mà tự nhiên lại đổi đời, còn lên giọng hách mắng, sắc mặt của Nghê Đại Hồng tối sầm lại nhưng cuối cùng thì bà cũng đành nghiến răng nghiến lợi mà đi tới. "Đại Hồng, bây giờ nói như thế nào nhỉ?" Triệu Mai Hương thấy Nghê Đại Hồng cun cút ngoan ngoãn bước tới, bà càng tưi cười đắc ý hơn. "Triệu Mai Hương, bà đừng có mà đắc ý!" Nghê Đại Hồng hít một hơi thật sâu và nói: "Tôi thừa nhận lần này tôi đã thua nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì bà có thể thắng tôi một lần, thì còn có thể thắng được tôi hai lần, ba lần sao? Rồi sẽ có một ngày, bà sẽ nhận ra bà nghèo vẫn hoàn nghèo thôi, không thể sánh với tôi được!" "Ha ha, vậy thì hãy xem xem có ngày đó không nhé, hôm nay tôi cũng sẽ không gây khó dễ cho bà. Dù sao thì tất cả mọi người cũng đều từng là bạn cùng học, bà không nhớ đến tình xưa nghĩa cũ nhưng tôi lại rất trân trọng." Triệu Mai Hương không để bụng gì cả, nói ông liền gọi Sở Quốc Thiên và Lâm Minh Quang. Ba người họ cùng nhau đi lên chiếc xe Maybach, chiếc xe duy nhất ở bãi đỗ xe không bị kéo đi. Đến khi ánh đèn sau của chiếc xe Maybach khuất khỏi tầm mắt thì Nghề Đại Hồng mới giậm chân thật mạnh với vẻ rất cay cú và nghiến răng nghiến lợi nói: "Triệu Mai Hương, bà được lắm, bà đây sẽ chờ!" . Ngôn Tình Sắc Bên trong xe Maybach, Sở Quốc Thiên thì lẳng lặng lái xe, còn Lâm Minh Quang vô cùng vui mừng, sự phố trương thanh thế ở Hồng La Loan vừa rồi tất nhiên đã khiến ông được nở mày nở mặt. Nhưng Triệu Mai Hương thì đã bình tĩnh trở lại, bà liếc nhìn Sở Quốc Thiên rồi hỏi một cách rất nghiêm túc: "Sở Quốc Thiên, con định khi nào sẽ ly hôn với Lâm Thanh Di?" Đọc truyện hay trên TruyệnApp Sở Quốc Thiên sững người ra. Lâm Minh Quang vẫn cứ tiếp tục tung tăng vui vẻ, khi anh chưa kịp nói gì thì ông cũng hỏi với vẻ rất gấp gáp: "Bã xã, bà nói chuyện đó làm gì. Nếu vừa rồi không có Sở Quốc thiên thì chúng ta chẳng phải đã rất mất mặt rồi sao, bây giờ bà vẫn muốn hai đứa chúng nó ly hôn sao?" Đâu ngờ rằng Triệu Mai Hương lại nói với vẻ đầy khinh thường: "Lâm Minh Quang, ông đã hồ đồ rồi sao, ông tưởng vừa nãy thực sự là nhờ vào Sở Quốc Thiên sao?" "Ý gì vậy chứ?" Lâm Minh Quang hoang mang. "Đến bây giờ mà vẫn không hiểu ra, tại sao tôi lại gả cho một người vô dụng như ông chứ!" Triệu Mai Hương nói với vẻ vô cùng tiếc nuối: "Ông hãy nghĩ lại thật kĩ đi, vừa rồi ở khách sạn Hồng La Loan, ngoài chúng ta ra thì còn có ai đi khỏi đó không?" Lâm Minh Quang nhíu mày ngẫm nghĩ, nhưng nghĩ một hồi lâu vẫn không nghĩ ra, ông liền hỏi: "Rút cuộc là bà muốn nói cái gì vậy?" "Ông làm cho tôi tức đến chết mất, ông đã quên Giám đốc Quách, Quách Tiên Nhan rồi à?" "Giám đốc Quách? Không phải là bà định nói nừa rồi..." Lâm Minh Quang căng mắt ra nhìn. "Đúng vậy, chính là cậu ấy." Triệu Mai Hương tỏ vẻ rất chắc chắn, bà chợt nhìn Sở Quốc Thiên và nói: "Sở Quốc Thiên, con nói đi xem nào, có phải con đã tìm đến giám đốc Quách không?" "Đúng ạ!" Sở Quốc Thiên gật đầu. Anh gửi tin nhắn cho Trương Hùng đồng nghĩa với việc bát bộ ám vệ đều sẽ biết chuyện của anh. Ban đầu, đa phần mọi người đều có ý kiến là sẽ điều lính chiến đến, nhưng Quách Tiên Nhan đã ngăn lại. Quách Tiên Nhan vẫn luôn là người quản lý mọi việc của công ty y dược Thanh Di, như vậy cũng có thể coi ở Hoan Châu, anh là người thân cận nhất với Sở Quốc Thiên. Vì vậy nên đương nhiên anh hiểu được ý của Sở Quốc Thiên rằng anh không muốn để lộ thân phận. Sau khi cân nhắc ý kiến của tất cả mọi người, cuối cùng anh quyết định chỉ để cho Đàm Trí Dũng, người đứng đầu đội lính chiến ở Hoan Châu điều đến một đội máy bay chiến đấu. "Đã nghe rõ chưa? Bây giờ thì đã biết ai mới là người thực sự điều máy bay chiến đấu đến rồi chứ?" Triệu Mai Hương cười nhẹ một cái rồi nhìn Lâm Minh Quang với vẻ rất vui mừng và hài lòng. "Thì ra...tất cả đều là do giám đốc Quách chỉ đạo, chẳng trách nào..." Mặt Lâm Minh vẫn tôi sầm lại, chỉ có thể miễn cưỡng mà chấp nhận sự thật này. Thấy hai ông bà nói như thật vậy, Sở Quốc Thiên không khỏi buồn cười, anh nói: "Mẹ, mẹ vẫn luôn ghét con như vậy sao? Lỡ như con chính là giám đốc Sở của công ty dược Thanh Di thì sao?" "Con là Giám đốc Sở sao?" Triệu Mai Hương suýt chút nữa thì sặc nước miếng: "Sở Quốc Thiên, e là con đã lú lẫn rồi, khả năng của con đến đầu con không thể tự nhìn nhận sao? Nếu con là giám đốc Sở thì mẹ sẽ là mẹ của giám đốc Sở rồi!" Sở Thiên cười nhếch mép, như vậy thì có khác gì đâu chứ?" Nhưng đương nhiên Triệu Mai Hương không định bỏ qua cho Sở Quốc Thiên như vậy, bà lại tiếp tục công kích: "Sở Quốc Thiên, đừng trách mẹ nói khó nghe, sở dĩ hôm nay chúng ta có thể thoát nạn ít nhiều gì thì cũng là nhờ có giám đốc Quách được giám đốc Sở ở trên chỉ đạo xuống giúp đỡ chúng ta, con đừng tự ảo tưởng hão huyền nữa!" Thấy Sở Quốc Thiên không nói gì, Triệu Mai Hương vô cớ trì triết: "Đồ vô dụng, mới nói con có hai câu mà cậu đã không dám nói gì nữa, nếu Tâm Di và Bảo Nhi vẫn tiếp tục đi theo cậu thì chẳng phải sẽ oan ức, thiệt thòi sao? Mau chóng ly hôn đi!" Không chỉ do không hài lòng với sự hèn nhát của Sở Quốc Thiên mà bà còn muốn hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn nên mới gấp gáp như vậy. Phải biết rằng, hôm nay giám đốc Quách đã điều máy bay chiến đấu đến đỗ đầy ngoài cửa, nếu như con gái bà được gả cho Giám đốc Sở, ông chủ của giám đốc Quách, như vậy chẳng phải là quạ đen bỗng hoá phượng hoàng sao? Đến lúc này, bà có thể nhờ cậy vào con gái mà trở thành mẹ vợ của tổng giám đốc Sở, bước đến được đỉnh cao của cuộc đời này! Vừa mới nghĩ đến việc sau này sẽ được thoải mái ngồi trên máy bay chiến đấu mà tim Triệu Mai Hương đã loạn nhịp, sắc mặt hồng hào rạng rỡ phơi phới tựa như hồi xuân... Sở Quốc Thiên vẫn không nói gì, chỉ yên lặng lái xe. Nhưng rất nhanh sau đó, Triệu Mai Hương lại lên tiếng: "Bây giờ đừng về nhà!" "Không về nhà thì chúng ta sẽ đi đâu?" Lâm Minh Quang hỏi nhỏ nhẹ. Đọc truyện hay trên TruyệnApp "Đương nhiên là đi đến chỗ Tâm Di rồi!" Ly hôn là một chuyện vô cùng quan trọng, hôm nay dù có thể nào đi nữa thì tôi cũng sẽ phải bắt hai đứa chúng nó đi làm giấy tờ ly hôn!" Triệu Mai Hương nói một cách lạnh lùng. "Chuyện này..." Lâm Minh Quang chẳng hiểu gì, ông muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy vả mặt rất kiên định của Triệu Mai Hương ông lại đành nuốt nước miếng, nhìn Sở Quốc Thiên với ánh mắt bất lực, lực bất tòng tâm. Sở Quốc Thiên quay đầu xe, đi rất nahnh đến công ty y dược Thanh Di. Mặc dù anh cũng không đồng tình với đề nghị của Triệu Mai Hương nhưng anh cũng không thích nói nhiều bao giờ. Lâm Tâm Di và Bảo Nhi mới là hai người mà anh thực sự quan tâm. Nếu như Lâm Tâm Di thực sự muốn ly hôn với anh thì anh chỉ có thể tôn trọng quyết định của cô. Dù sao thì hai người họ mang danh nghĩa là vợ chồng thật nhưng cũng không có nhiều tình cám. Hơn nữa, tính ra, từ bây giờ đến ngày đại hội diễn ra cũng không còn xa nữa. Đến lúc đó, anh còn phải đi Yên Kinh một chuyến...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]