Chương trước
Chương sau
Đến lúc này, tất cả mọi người đều đã nhận ra rằng bản thân đã tự đá vào tấm sắt rồi.
Tuy rằng Sở Quốc Thiên không mặc những trang phục quá đắt đỏ nhưng những gì mà anh đã thể hiện ra cho mọi người thấy đều rất to lớn, vĩ đại.
Nghê Đại Hồng vẫn đứng sững người ra ở đó, bà đã không còn bắn khoăn, suy nghĩ nữa.
Lí Tôn Minh ở bên cạnh và đám người của Đinh Nhã Chi cũng bị doa cho một phen khiến hai chân run rẩy, chẳng ra vẻ hung hăng kiêu ngạo như trước nữa.
Lâm Đạt mới là người thảm hại nhất trong căn phòng đó, cô nhìn vào ánh mắt đằng đằng sát khí của Quách Tiên Nhan rồi cũng hiểu ra rằng mình đã sai rồi. Đáng lẽ ra cô không nên xúc phạm đến Sở Quốc Thiên chỉ vì giúp bà Nghê Đại Hồng chống đỡ.
Cô nuốt nước miếng rồi gắng sức nói: "Cậu...cậu Sở, thực sự xin lỗi anh, tôi đã sai rồi, xin anh tha thứ cho sự vô lễ trước đó của tôi."
Ầm!
Lâm Đạt vừa nói xong thì tất cả những người xung quanh đó cũng run bần bật lên và vô cùng lo sợ.
Bọn họ không khờ rằng người như Lâm Đạt lại có thể xin lỗi.
Phải biết rằng, cô ta là nhân viên cấp cao của công ty Hugo Boss, thân phận cô cao quý như vậy, đến bọn họ cũng phải kiêng nể, vậy mà cô lại cúi đầu xin lỗi Sở Thiên?
Nghê Đại Hồng tỏ vẻ xấu hổ đến cực điểm, miệng bà giật giật như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng bà lại không nói.
Sự việc đã bất ngờ xoay ngược tình thế, vượt ra khỏi sức tưởng tượng của mọi người. Nhưng trong đó, người bất ngờ nhất chính là hai vợ chồng bà Triệu Mai Hương.
Họ thừa biết con rể của họ vô dụng thế nào, nếu không thì lúc đó anh cũng đã không tìm bác Hồ để nhờ bác ấy may gấp cho bộ quần áo để kịp diện cho oai, nhưng mà bây giờ...con rể của họ lại trở thành người sang trọng và cao quý nhất?
"Minh Quang, ông...ông mau xác nhận lại cho tôi với, đây đúng là sự thật chứ?" Triệu Mai Hương nuốt nước miếng và thì thào nói.
Lâm Minh Quang nghe thấy vậy, quay sang nhéo nhẹ cho Triệu Mai Hương. Ngay sau đó bà á lên một cái, rồi cứ thế giẫm cho ông một phát và nói: "Ông bị làm sao thế, bảo ông nhéo là ông nhéo thật đấy à!"
Lâm Minh Quang: "..."
Đúng lúc Triệu Mai Hương đang định nói gì đó thì bỗng nhiên cửa lại bị ai đó bật ra, chỉ thấy một người tài xế đứng tuổi vội vàng chạy vào và gọi một người đàn bà đứng tuổi ăn mặc có vẻ sang trọng: "Phu nhân! Không hay rồi, xe của bà đã bị người ta lấy mất rồi."
"Cái gì cơ?"
Người đàn bà đứng tuổi giận tím người, không suy nghĩ gì liền ngay lập tức quay ra mắng mỏ: "Ông làm ăn cái kiểu gì không biết, đến cái xe cũng làm mất của tôi là sao?"
"Phu nhân, tôi...tôi cũng không biết làm thế nào, tự nhiên có một nhóm người lính chiến đến kéo xe đi, tôi..."
Lính chiến!
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc trước những gì mà người tài xế nói, bất giác đều quay ra liếc nhìn Lão Tam.
Khi mà mọi người đang ngây người ra thì ở ngoài cửa có một đội quân đang tiến vào. Từ ngoài cửa đã có những tiếng hô lớn vang lên.
"Ông chủ, xe của anh bị người ta kéo đi mất rồi."
"Thưa cô. Xe của cô cũng bị người ta kéo đi mất rồi."
"Cậu chủ..."
Lúc đó, cả căn phòng bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt, đến cả hai vợ chồng Triệu Mai Hương cũng hốt hoảng, sợ hãi.
"Sở Quốc Thiên, không phải là xe của chúng ta cũng bị kéo đi rồi đấy chứ?" Triệu Mai Hương nhìn Sở Quốc Thiên. Khi anh còn chưa kịp trả lời thì bà đã vội vàng chạy ra ngoài.
Những người khác thấy vậy cũng chạy theo ra ngoài.
Thế là, khi họ còn chưa kịp đi đến bãi đỗ xe thì đã bị luồng gió từ những cánh quạt thổi mạnh, làm cho chao đảo, xiêu vẹo, không đứng vững được nữa, cho dù họ có ra sức cố gắng thì cũng không thể làm gì được.
Phía trước là những chiếc máy bay chiến đấu đang lần lượt đáp xuống khiến cho mọi người chợt nhớ ra lời nói trước đó của Sở Quốc Thiên trước đó, chẳng lẽ, những chiếc máy bay đó dừng lại là do Sở Quốc Thiên hạ lệnh hay sao?
"Không cần đầu, các anh mau dừng lại đi!"
Trong đám người, Lí Tôn Minh cũng chợt nhận ra chiếc xa Bentley của mình cũng đã bị kéo đi rồi, anh ta vội vàng liền giậm chân hét lên.
Nhưng tiếng hét của anh ta đã ngay lập tức bị tiếng cánh quạt át hết.
Lí Tôn Minh ánh mắt tỏ ra hung dữ, nghiến răng nghiến lợi đẩy mọi người ra rồi chạy theo chiếc xe kéo đang đi.
"Mau buông chiếc xe của tôi ra!"
"Răng rắc!"
Lí Tôn Minh nào đâu biết rằng, khi đội lính chiến nhìn thấy anh thì càng kéo mạnh hơn, không những vậy còn chĩa súng vào anh ta.
Hàng tấn, Lí Tôn Minh kinh hãi, cuối cùng thì anh ta cũng nhận thức được rằng rằng anh ta đang đối mặt với đội lính chiến.
Rút kinh nghiệm từ Lí Tôn Minh, không ai dám cư xử thô lỗ nữa. Rất nhanh sau đó, một đoàn mười hai chiếc máy bay chiến đấu đã đỗ chềnh ềnh ở bãi đỗ xe.
Theo vòng quay của cánh quạt, trong đám người mặc áo đen đang vây xung quanh, bỗng nhiên có một người phụ nữ có vẻ nóng tính bước ra và nhanh chóng đến gần Sở Quốc Thiên và nói với vẻ lễ phép: "Cậu Sở!"
"Cậu Sở!" Những người mặc áo đen ở phía sau cũng lễ phép chào.
"Trời ơi, đây...đây là Dương Ảnh! Sao cô...cô lại lễ phép với Sở Quốc Thiên như vậy?" Sau khi có người nhận ra người phụ nữ nóng tính đó chính là Dương Ảnh thì đều thốt lên vô cùng kinh ngạc.
"Dương Ảnh là ai?" Một người vẫn chưa biết rõ cất tiếng hỏi thì thào.
"Dương Ảnh mà cũng không biết, anh ở Hoan Châu mà sao có thể hồ đồ như vậy?" Người đó nói với vẻ khinh bỉ: "Nói cho anh biết, nghe chõ rõ đây này, Dương Ảnh chính là chị đại của giới xã hội đen ở Hoan Châu đấy!"
Cái gì?
Chị đại của giới xã hội đen ở Hoan Châu!
Người này nghe thấy vậy thì hoàn toàn khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào Dương Ảnh đang khom người trước Sở Quốc Thiên. Rất nhanh sau đó, bọn họ ai nấy đều sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trước đó thì là Giám đốc Quách, Quách Tiên Nhan, người nắm mọi quyền hành trong tay của Công ty Y dược Thanh Di, còn bây giờ lại đến chị đại của giới xã hội đen ở Hoan Châu, hai người họ đều phải khiêm nhường, lễ phép cúi đầu chào Sở Quốc Thiên, vậy mà trước đó mình lại dám nói ra những lời không hay với Sở Quốc Thiên.
Nghĩ đến đây, bọn họ đều rùng mình sợ hãi, rồi ngay lập tức thay đổi thái độ, ai nấy đều nhiệt tình cười nói.
"Ôi chao, vẫn là Triệu Mai Hương có thể diện, thật không thể ngờ rằng con rể của bà lại giỏi giang đến như vậy!"
"Đúng vậy, đây chính là máy bay chiến đấu, chắc có lẽ con rể của Triệu Mai Hương chính là thống soái của đội lính chiến?"
"Chẹp chẹp chẹp, không cần biết anh ta là ai, chung quy lại thì Triệu Mai Hương của chúng ta cũng có thể xem như là hết khổ rồi!"
"Thật đáng ngưỡng mộ."
Một lúc sau, những người bạn cũ đã chế giễu, khinh thường hai vợ chồng Triệu Mai Hương thì có vẻ như không giống như những người kia, không khen ngợi, tán dương hai vợ chồng bà đã có được một người con rể tốt mà xin lỗi hai vợ chồng bà.
Triệu Mai Hương vẫn còn hoang mang, bà nhìn Lâm Minh Quang ngồi bên cạnh và nói: "Minh Quang, ông nhéo tôi một cái đi, có phải tôi đang nằm mơ không?"
Lâm Minh Quang bặm miệng rồi tự nhéo một phát thật mạnh. Ngay sau đó, ông hít một hơi thật sâu rồi nói: "Đúng là thật...là thật!"
Triệu Mai Hương nghe thấy vậy, ánh mắt lập tức đỏ hoe lên, bà nhìn chằm chằm Đinh Nhã Chi đang ở phía đối diện mà không phản ừng gì rồi nói với vẻ móc mỉa: "Đinh Nhã Chi, cô mở to đôi mắt chó của cô ra mà xem con rể
tôi có phải là người dễ tắc tội không?"
Đinh Nhã Chi run lên, Lí Tôn Minh ra vẻ tươi cười và nói: "Thật sự xin lỗi cô Triệu, đều là do chúng tôi không có mắt nhìn người, là do chúng tôi đã sai, xin cô cho chúng tôi một cơ hội mà bỏ qua cho chúng tôi nhé..."
"Cút!"
Triệu Mai Hương rất khoái chí, chưa bao giờ bà cảm thấy thoải mái như thế, dường như mội uất ức khó chịu trong lòng bà đã được gỡ bỏ, lỗ chân lông trên toàn thân bà dường như đều giãn ra.
Sau khi mẹ con Đinh Nhã Chi nhếch nhác rời đi trọng sự e chề, Triệu Mai Hương hướng mắt nhìn Nghê Đại Hồng, bà hất cằm, nói với vẻ chọc tức, khiêu khích: "Bà, lại đây!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.