“Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?” Sở Quốc Thiên chưa nói dứt lời, khi vừa nói ra lời này, Lâm Thanh Di vô cùng tức giận.
“Anh là người giàu có hay có quyền thế? Ngoại trừ việc anh đã cứu vài người có thân phận thì anh còn cái gì nào?” Lâm Thanh Di càng nói càng kích động: “Em cảnh cáo anh, đây là điều kiện duy nhất để em có thể nhượng bộ với anh, anh không muốn thì cũng phải đồng ý”
Sở Quốc Thiên đã rất lâu không thấy Lâm Thanh Di nổi cáu với mình, anh yên lặng nhìn Lâm Thanh Di, đợi cô bình tĩnh lại một chút, sau đó mới chậm rãi nói: “Thanh Di, thật ra em vẫn luôn hiểu lầm anh, mọi người xem anh không có tiền đồ gì cả, nhưng khả năng của anh không phải những gì mà em có thể tưởng tượng được. Chỉ là... bởi vì một số lý do đặc biệt, anh chưa thể nói rõ cho em biết nhưng em hãy tin anh, dù em gặp khó khăn gì, có giấu điều gì khó nói thì em có thể tìm anh bất cứ lúc nào, anh có thể giúp em và chắc chắn sẽ giúp được em."
Sở Quốc Thiên nói rất nghiêm túc, nhưng Lâm Thanh Di đã có chính kiến nên không quan tâm chút nào, cô không kiên nhẫn, nói: “Sở Quốc Thiên, anh có thể thiết thực hơn một chút được không? Anh có biết không? Nếu không phải lúc đó ông nội nghĩ chúng ta có thể kết hôn và sinh con. Bây giờ để cho anh rời khỏi Hoan Châu, không phải nên ngoan ngoãn mà rời đi sao? Thế vì cái gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chong-la-than-y/1191169/chuong-169.html