**********
"Ha ha!"
Nhìn chính mình quăng người lính cầm đầu xa ra ngoài, Đàm Trí Dũng cười lớn một lần nữa, sau đó chỉ vào bốn gã binh lính còn lại, nói: “Các người cùng nhau lên!”
“Vực Soái...... Vẫn là dừng lại đi?” Bốn gã binh lính ngượng ngùng cười nói.
Tuy bọn họ khiếp sợ vì bệnh tình Đàm Trí Dũng đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, nhưng dù sao cũng là bệnh nặng mới khỏi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì sơ xuất, bọn họ muốn khóc cũng không được.
“Đừng nhiều lời, cùng nhau lên cho tôi!” Đàm Trí Dũng không dao động, ông ta yên lặng ước chừng cũng được năm năm, trong lòng khó nhịn được những lời người ngoài nói. “Vực Soái.…."
Bốn gã binh lính còn muốn nói thêm gì đó, nhưng tên binh lính cầm đầu kia lại chậm rãi đi tới nói: “Vực Soái đã khỏi bệnh, các anh em cứ việc để Vực Soái luyện tập!”
Binh lính cầm đầu nói xong, liền đi tới giữa bốn người, cùng bọn họ triển khai trận hình.
"Sảng khoái!” Đàm Trí Dũng thấy thế, sau khi nổi giận gầm lên một tiếng, giống như một con báo, nhanh chóng hướng tới năm người chạy qua.
Năm tên binh lính cũng không hề nhường, lúc Đàm Trí Dũng xông tới, bọn họ đều nhanh chóng ra tay, trong lúc nhất thời, trong viện ngoại trừ âm thanh tay chân va chạm, những âm thanh khác đều không có.
"Bịch bịch bịch!"
Qua khoảng năm phút, Đàm Trí Dũng bỗng nhiên hô to một tiếng, mọi người nghe thấy, trông thấy lúc này ông ta sớm đã thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt.
“Vực Soái, ngài có sao không?” Năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chong-la-than-y/1191157/chuong-157.html