Đôi mắt Quách Tiên Nhan co rụt lại, theo bản năng muốn ngăn cây gậy lại, vừa định ra tay, liền đột nhiên dừng lại.
Bởi vì, Đàm Trí Dũng đã té ngã!
Nhìn thấy cú ngã kịch liệt của Đàm Trí Dũng lăn từ trên xe xuống mặt đất, một đám binh lính sợ tới mức luống cuống nhanh chóng đỡ ông ta đứng dậy.
Mà lần này Đàm Trí Dũng cũng không có giãy giụa, cũng không nói gì, nhưng khỏe mắt lại không biết là bởi vì đau đớn hay là tủi nhục, chảy xuống hai hàng nước mắt.
Nhớ năm đó, ông ta thống ngự một phương, quang vinh rực rỡ, kết quả hiện tại ngay cả đi đường đều thành hy vọng xa vời, bây giờ chênh lệch thật lớn với trước kia, thật là đáng thương?
Sau khi đỡ Đàm Trí Dũng lên trên xe lăn, thật lâu sau vẫn không lên tiếng, cũng không biết qua bao lâu, ông ta mới thản nhiên cười: “Để thằng nhóc này khám cho tôi.”
Một đám binh lính nghe vậy sửng sốt, sau đó liền kích động nhìn về phía Sở Quốc Thiên: “Bác sĩ, phiền anh khám cho ngài ấy giúp chúng tôi!”
“Tức ngực khó thở, cảm xúc thất thường, hơn nữa sống trong áp lực, tình huống thân thể thật sự không xong đâu.” Sở Quốc Thiên nhìn đàm Trí Dũng nhàn nhạt nói.
Sắc mặt đám binh lính buồn bã, riêng Đàm Trí Dũng lại nở nụ cười trừ, nói: “Bác sĩ cứ nói đi đừng ngại, tôi đây có chuẩn bị tâm lý.
Suốt năm năm, những gì ông ta phải trải qua thật sự chịu đủ rồi, mỗi giây mỗi phút, đối với ông ta đều là sự dày vò.….
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chong-la-than-y/1191156/chuong-156.html