Chương trước
Chương sau
Giống như Triệu Mai Hương suy nghĩ, sau người một nhà Triệu Ngọc Phần đến, bọn họ liền trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Bởi vì địa vị của hai bên trong lòng mọi người có sự chênh lệch, nên tất cả mọi người đều tự động bỏ quên Triệu Mai Hương, cùng với bảng chữ mẫu trong tay bà
Sở Quốc Thiên hơi nheo mắt lại, đương nhiên anh nhìn ra cụ bà đã bị người nhà Triệu Ngọc Phần làm cảm động, bây giờ đối với cụ bà mà nói, tính xác thực của bảng chữ mẫu là thứ nhì, thân tình mới là quân trọng nhất. Cuối cùng, Triệu Mai Hương lặng lẽ trở về vị trí của mình, và nói hướng với Lâm Minh Quang ở bên cạnh: “Nếu không... Chúng ta đưa đồ vật bằng vàng này cho cụ bà?”
Quà giá rẻ một chút là giá rẻ một chút, thế nhưng giống với người thì có giống tám chin phần vẫn là đồ giá!
Lâm Minh Quang hiển nhiên cũng nghĩ thông suốt điều ấy, nên gật đầu với vẻ mặt nặng nề.Nhưng ngay khi họ lấy đồ vật bằng vàng đã mua trước đó ra, bỗng nhiên, giọng nói đùa cợt của một người phụ nữ vang lên bên tai họ. “Ha ha, chị hai, anh rể hai, chị xem quà mấy người anh cả đưa đến thứ nào cũng rất quý, không biết mấy người đồ hiếm gì cho cụ bà?”
Động tác của lão Nhị cứng đờ, bọn họ đã nghe thấy, người biết rõ còn hỏi là bà xã của lão Tứ Triều Đình Thái, Hạ Linh.
Thấy hai người không nói lời nào, ánh mắt Hà Linh lóe lên vẻ nghiền ngẫm, lập tức tiếp tục nói: “Chị hai, anh rể hai, ngày hôm nay là đại thọ tâm mươi tuổi của mẹ, tất cả con cháu nhà họ Triệu đều chuẩn bị quà đặc biệt kỹ lưỡng, tuy quà có phân biệt giàu nghèo, nhưng dù sao điều kiện gia đình của mỗi người không giống nhau, trong lòng cụ bà cũng có cân nhắc.
Tuy nhiên... Có vài người lại cố ý tặng hàng già cho cụ bà, hiển nhiên là chọc cụ bà không vui, Máy người cũng biết bình thường cụ bà rất đam mê những đồ cổ này, cũng có khả năng phân biệt nhất định, huống chi hiện tại có nhiều khách khứa như vậy, t dễ bị người ta biết được, nhà họ Triệu có thể làm trò cười...
Giọng nói của Hạ Linh cũng không nhà mày con cháu nhà họ Triệu ở bên cạnh cũng đều nghe thấy trong lúc nhất thời mọi người bắt đầu đồng loạt chỉ trích hai người. “Chị hai, mấy người làm vậy cũng qua một mặt “Không có tiền đúng là không có tiền, mọi ngườicũng không phải không biết, còn mua đồ giả lừa cụ bà sao?” “Mặt mũi nhà họ Triệu chúng ta đều bị mất hết "Ai dà..."
Bị những con cháu nhà họ Triệu không ngừng chỉ trích, Sắc mặt lão Nhị trở nên xấu xí, nếu có thể, bọn họ rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Rất nhanh, cụ bà cũng chú ý tới động tĩnh bên này, cụ bà nhưởng mày, quát nhẹ một tiếng: “Tất cả câm miệng, còn ra thể thống gì!”
Tuy cụ bà vẫn chướng mắt con rể hai Lâm Minh Quang, nhưng bất kể nói thế nào, họ vẫn là người một nhà, bây giờ còn có nhiều khách khứa người ngoài ở đó như vậy, cụ bà muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ.
Cảm nhận được ánh mắt không vui của cụ bà, đảm con cháu nhà họ Triệu đồng loạt ngậm miệng lại, Triệu Mai Hương muốn giải thích cái gì, nhưng cuối cùng vẫn thở dài, lặng lẽ giấu quà trong tay đi.
Sở Quốc Thiên nhìn thấy thế mà không khỏi lên tiếng nói: “Bố, mẹ, mấy người mau đưa bảng chữ mẫu trong tay cho bà!
Lời vừa nói ra, hiện trường im lặng trong chốc lát, ai cũng không ngờ lúc này Sở Quốc Thiên lại dám nhắc tới việc này, đặc biệt là con cháu nhà họ Triệu ai cũng nhất thời nổ. “Sở Quốc Thiên, mày điên rồi sao?" “Bà tìm bậc thang cho mấy người, phế vật mày lại rồi!”mù dở gào thét cái gì?” “Thảo nào là phế vật, không chỉ có IQ thấp, mà EQ cũng thấp thảm thương!” “Xem ra mấy người một nhà này không có tiền đồ cũng không phải là không có nguyên nhân...”
Bởi vì liên quan đến Sở Quốc Thiên, nên đã hoàn toàn chọc giận con cháu nhà họ Triệu, cho nên lần này dù khách khứa đều mơ hồ nghe thấy đến cùng là có chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Triệu Mai Hương và Lâm Minh Quang với vẻ mặt nghiền ngầm.
Tuy cũng không thiếu hàng giả thật sự có giá trị, nhưng không có trường hợp nào như vậy, huống chi thứ bọn họ đưa vẫn là “Hoàng Phủ Đản Bi” của Âu Dương Tuần, loại đồ cổ cấp bậc này vốn không phải thứ người bình thường có thể bắt chước, nếu cụ bà nhà họ Triệu không hồ đồ, thì hiển nhiên sẽ không công khai nhận lấy bảng chữ mẫu giả này.
Nhưng đối mặt với sự châm chọc của mọi người, Sở Quốc Thiên vẫn bình tĩnh nói: “Mấy người làm sao biết đồi của chúng tôi là hàng giả?” “Đờ mờ! Thứ này đã tuyệt chủng rồi!” “Đó không phải là hàng giả, chẳng lẽ đồ mấy người Chu Định đưa là hàng giả?”
Sở Quốc Thiên bị một đám người khinh bỉ trong nháy mắt.
Tuy Chu Định cũng là con rể, thế nhưng địa vị vốn không phải thứ mà Lâm Minh Quang có thể so sánh, người ở đẳng cấp này, cho dù là nhân vật giới thượnglưu có mặt mũi ở toàn bộ tỉnh Hoãn, thì làm sao có thể sẽ công khai tặng hàng giả ở đại thọ tám mươi tuổi của cụ bà? Chỉ có não tàn mới làm ra loại chuyện này?
Lúc này rốt cuộc Triệu Mai Hương cũng phản ứng lại, bà hung ác trợn mắt nhìn Sở Quốc Thiên, khẽ nạt anh: “Con cầm miệng!” “Mẹ, con không có nói đùa, bảng chữ mẫu này đích thật là bút tích thực, không tin mẹ hãy mở ra ngay cho mọi người xem.” Sở Quốc Thiên vẫn kiên trì nói. “Con... Triệu Mai Hương gấp gáp, nhưng vào lúc này, Lâm Thanh Di ở bên cạnh lại mở miệng nói: “Mẹ, nếu không mẹ mở ra để mọi người xem xem ai thật ai giả đi?”
Vừa rồi Lâm Thanh Di không nói chuyện, vì cô cho rằng cụ bà sẽ có một phán đoán công bằng, nào biết đối phương cũng không thèm nhìn đã một gậy đánh chết cả nhà bọn họ.
Lúc Sở Quốc Thiên mua bảng chữ mẫu này, toàn bộ hành trình cô đều tham dự, nên đương nhiên biết bảng chữ mẫu này của Sở Quốc Thiên mua là hàng thật, hơn nữa dù không phải là hàng thật, thì đáy lòng cô cũng sẽ ủng hộ Sở Quốc Thiên vô điều kiện.
Thấy Lâm Thanh Di ôm Bảo Nhi nhìn mình chăm chẳm với vẻ mặt tự tin, Triệu Mai Hương không khỏi trở nên hoảng hốt, bà nhìn Sở Quốc Thiên, cuối cùng quyết tâm, cắn răng một cái, mở bảng chữ mẫu ra.
Nhất thời, hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía bảng chữ mẫu trong tay Triệu MaiHương.
Cụ bà vốn cũng không để ở trong lòng, nhưng sau khi cụ bà vô thức thấy nội dung bên trong bảng chữ mẫu, không khỏi chấn động toàn thân, tiếp đó cụ bà đẩy mọi người ra, bước nhanh tới. “Cho ta!”
Cụ bà nói rồi đoạt lấy phía bảng chữ mẫu trong tay Triệu Mai Hương.
Nhìn cụ bà hành động khác thường, vài khách khứa minh mẫn có vẻ nghĩ tới điều gì, ngay cả Chu Định sau kia thấy bảng chữ mẫu kia cũng không nhịn được co rụt con người lại. “Anh họ, tại sao em cảm thấy lần này Sở Quốc Thiên có thể làm náo động?” Khương Nghi vẫn không lên tiếng không nhịn được chọc Triệu Lỗi ở bên cạnh, nhẹ giọng nói. “Không thể nào? Anh nghe nói Chu Chí Viễn đã hao tổn không ít tâm huyết vì để mua được bảng chữ mẫu này, anh ta sẽ không cầm hàng giả tới lừa bà chứ?" Triệu Lồi nhíu mày nói. “Chờ xem, em luôn cảm thấy người này có thể làm người ta kinh ngạc, chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ. " Khương Nghi không nói quá tuyệt đối, nhưng ánh sáng lóe lên trong con mắt kia làm cho Triệu Lỗi nhìn thấu sự công nhận Sở Quốc Thiên của cô. Cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc cụ bà mới buông bảng chữ mẫu trong tay xuống, cụ bà nói với Chu Định ở cách đó không xa: "Chu Định, “Hoàng Phủ Đản Bí mấy người đưa tới cũng mang qua đây
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.