Thế là có người thẹn thùng vứt cái váy trên tay sang một bên. Nhưng thay vào đó là một tay che phần trên, tay kia che phần dưới. Nhìn cô mà muốn cắn chết được, dẫu có như vậy, nhưng, mũi anh hình như sắp chảy máu rồi thì phải. Ý là đã che lại rồi mà đã như thế, cô mà để cho những chỗ ấy lồng lộn ra ngoài, chắc nảy giờ Từ Khắc Bảo đã vào viện.
"Lại đây."
"Dạ?"
"Lại đây ăn cháo này."
"Không ăn."
"Không ăn cơm thì được, nhưng phải ăn tí cháo lót bụng chứ, nhanh lên, anh mới kêu người nấu đấy, còn nóng này."
Lại cảm động....
"Em tự múc được mà."
"Thế em định múc bằng chân à?"
Cũng đúng, hai tay đã có việc làm hết rồi, vì thế phải để anh đút thôi. Thế là tô cháo cũng hết, lấy chồng về mà cô ngỡ như mình đang có thêm một người ba ấy chứ.
"Mỏi tay chưa?"
Có người đỏ mặt, mỏi chết được, nhưng biết làm sao được chứ?
Rồi anh bỏ cái tô xuống, hai tay nắm lấy tay cô kéo xuống.
"Khờ quá, em đã là vợ anh, nên không cần phải ngại ngùng gì hết, hiểu chưa?"
"Nhưng mà em...vẫn..."
"Không nói nhiều, cấm em che lại."
Nhưng, sao người anh khó chịu quá, nóng, nóng chết được. Vợ ơi là vợ, chắc em giết chết anh quá.
"Nè, Khắc Bảo, bỏ em ra, đồ thằng già dê, đồ dê xồm nhà anh."
Phịch....
"Ngủ đi."
"Dạ?"
"Anh chỉ bế em đi ngủ thôi, có đâu mà em hét kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chet-toi-cung-bat-em-ve-lam-vo-day/2544498/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.