"Uống đi."
"Cái gì vậy?"
"Thuốc."
Khắc Bảo nhìn li thuốc rồi nhìn Thảo Chi.
"Anh có bệnh tật gì đâu mà uống. Anh giả vời đấy...hụ...hụ."
"Nè, đừng có mà sốc đầu nhen, em đã bỏ công cả buổi để xay nó đó."
Nói thì nói, ai kia vẫn dửng dưng, còn đặt điều giận lẫy nữa chứ, chỉ là hiểu lầm thôi mà, chẳng lẽ cô phải xin lỗi chứ? Mất mặt hết.
"Không uống chứ gì?"
"Không."
"Úa...hụ...th...ảo...ci..."
Xong, thế là ai kia đã ngậm một họng thuốc, uất ức nhìn người đối diện.
"Em là người con gái bạo lực nhất mà anh từng gặp."
"Như vậy mới đủ bản lĩnh trị đại ca máu mặt như anh. Ai biểu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."
"Hừ, thuốc gì mà đắng ngắt vậy?"
"Không biết, dì đưa."
"Em hay quá hé, chưa rõ nguồn gốc mà dám cho anh uống."
"Không chết đâu mà sợ."
"Em..."
Tức quá mà, đúng là ngang ngược. Bảo đứng dậy, ai kia liên liếc nhìn theo.
"Cái đó là vật quý của dì, không được uống."
"Kệ tôi."
"Ừ, uống đi, không có mà thền đâu."
Bảo chắc rượu ra, hương rượu nồng nàn khó cưỡng, nhìn Bảo uống mà người đối diện phải thèm thuồng, ngửi thôi cũng biết đây là loại rượu đặc biệc, chính vì thế dì mới bảo nó là vật quý.
"Ê, cho uống với."
"Con gái con lứa."
"Đi, uống với, một li thôi, nha..."
Sao một hồi cầu cưa, cuối cùng chàng cũng thuận theo ý nàng.
Không ngờ rượu lại có hương vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chet-toi-cung-bat-em-ve-lam-vo-day/2544474/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.