Tác giả: Trần Mạnh Bảo.
Sau khi đi ra khỏi lớp, Hoàng Mạnh Quân nghe tiếng khóc của Trương Nhã Tuệ, bước chân cậu dần nặng trĩu, cậu rất buồn khi nói ra những lời ấy, nếu như thời gian có quay trở lại thì chắc cậu sẽ không nói ra những lời quá đáng ấy mà sẽ lẳng lặng bước đi.
Giờ đây trong lòng cậu tràn đầy những câu hỏi suy tư:
"Tại sao cô ta nói với đám nam sinh kia như vậy, còn nói bọn nó đánh mình, nhưng nếu vậy khi cô ta thấy mình bị thương, thì đáng ra cô ta phải cười đắc ý chứ tại sao ánh mắt của cô ta lại tràn ngập sự xót thương, còn lấy khăn của cô lau cho mình nữa, chẳng phải cô ta xem mình là đất bùn hôi hám sao, vậy tại sao cô không sợ khăn tay dính bẩn khi lau cho mình à?"
"Chết tiệt! Cuối cùng vẫn không hiểu cô ta đang có ý đồ gì." Mạnh Quân hét lên.
Những câu hỏi trong đầu cậu vẫn tiếp tục hiện ra:
"Tại sao cô ta lại khóc, khi nghe mình nói những lời đó, những lời của cô ta nói với đám nam sinh kia còn vô tình hơn kia mà, nếu cô ta là một con người trơ trẽn như thế thì cô ta sẽ không khóc?"
"Trời ơi! Sao hành động của cô mâu thuẫn với nhau quá vậy nè." Mạnh Quân vò đầu bứt tóc.
"Chắc chắn là cô ta đang đóng kịch, giả vờ làm người lương thiện." Mạnh Quân tự nói với mình một câu để trấn an tinh thần.
Mạnh Quân buồn bã rời trường trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-chet-hon-anh-van-yeu-em/2385710/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.